Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 473 :

Ngày đăng: 04:31 30/04/20


Trình Tử Giai cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết rằng bác sĩ trẻ tuổi trước mắt hình như đã thông đồng với Diệp Sơ Dương.



Cô ta thấy bác sĩ mỉm cười đầy bóng gió thậm chí có thể nói là hơi rợn người, sau đó liền đứng lên rời đi.



Bác sĩ đó nhìn theo bóng lưng Trình Tử Giai bất giác cau mày.



Cô gái này tại sao nhìn cứ sa sầm vậy chứ?



Hơn nữa ánh mắt lúc rời đi cứ như thể nhìn người chết vậy.



***



Diệp Sơ Dương sau khi rời văn phòng làm việc của bác sĩ liền đi thẳng lên lầu, tới một phòng bệnh khác.



Vừa bước vào phòng bệnh, ba người trong phòng lập tức nhìn lên người cô.



Bách Việt Phong nhướng mày với thằng nhóc nhà mình, nghĩ lại những việc vừa xảy ra, có đôi chút tò mò hỏi: "Tại sao lại bảo người đổi phòng bệnh đột ngột như vậy? Nhóc vừa đi tìm bác sĩ là vì việc này sao?"



Diệp Sơ Dương nghe vậy lập tức đóng cửa phòng lại, ánh mắt lướt qua người Vu Vũ Hân đứng ở góc phòng sau đó gật đầu: "Đúng vậy, ả Trình Tử Giai kia vẫn phải đề phòng một chút thì hơn."
Nhìn thấy hành động này của Bách Việt Phong, Diệp Sơ Dương vô cùng hài lòng giơ tay vỗ vai anh sau đó cười tít mắt nói: "Cậu, nếu cậu đã rảnh vậy thì hãy giúp cháu một việc."



Bách Việt Phong: "... Nhóc hãy nói xem là việc gì đã."



"Mấy ngày này cậu hãy ở đây giúp cháu trông chừng Tiểu Á, cháu ra ngoài có chút việc." Nói xong, Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy lông mày của đối phương lập tức nhíu chặt lại ngay sau khi cô nói xong, cô cũng không hề do dự mà nói tiếp: "Xong chuyện cháu sẽ nấu cơm cho cậu ăn."



"Không vấn đề!"



Hà Khâm ở bên cạnh: "..."



Diệp Sơ Dương đúng không hổ là streamer kênh ẩm thực....



Thời gian sau đó, Diệp Sơ Dương nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, còn đi đâu, ngoài cô ra thì không ai biết.



Bách Việt Phong và Hà Khâm thì tạm thời ở lại phòng bệnh trò chuyện với Vu Thư Á.



Mặc dù Bách Việt Phong ở lại đây theo yêu cầu của Diệp Sơ Dơng, nhưng sau một buổi chiều, tâm tình của anh cũng chuyển biến vô cùng nhanh chóng.



Hai người một lớn một bé ngồi dựa vào nhau, một người kể về những câu chuyện huy hoàng trước đây của mình, một người chớp mắt lắng nghe, thi thoảng còn phát ra tiếng như thể trầm trồ "a, ồ..."



Hà Khâm ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn thế giới mà mình không thể hòa nhập vào được, ngẫm nghĩ một lát cuối cùng vẫn từ bỏ.



Thế là thấy thời gian đã muộn, anh liền mua cơm tối cho hai người rồi ra về.