Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 540 :

Ngày đăng: 04:31 30/04/20


Vì Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ăn đồ nướng mất hơn một tiếng, nên khi về tới nhà mới biết một số việc.



Ví dụ như, sau khi Diệp Sơ Dương rời đi, Diệp Mộ Thành giao toàn bộ cổ phần của nhà họ Diệp mà mình có cho Diệp Sơ Dương.



Việc làm này của Diệp Mộ Thành lập tức khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.



Ai cũng biết nhà họ Diệp nhiều thiếu gia, vì thế tranh đoạt quyền lực rất gay gắt, nhưng bây giờ khó khăn lắm mới chỉ còn lại hai người, vì thế mọi người thực sự không hiểu trong tình hình này tại sao Diệp Mộ Thành lại chuyển cổ phần trong tay mình cho Diệp Sơ Dương?



Bởi nếu làm vậy cũng có nghĩa là Diệp Thị chỉ còn là Diệp Thị của Diệp Sơ Dương.



Lẽ nào tứ thiếu của nhà họ Diệp thực sự không thích quyền thế như đồn đại sao?



Khi mọi người cảm thấy ngờ vực, Diệp Sơ Dương cũng tương đối ngờ vực.



Thiếu niên dựa vào lòng Diệp Tu Bạch, đôi chân thon dài gác lên sofa, tay cầm hồ sơ chuyển nhượng cổ phần, lắc qua lắc lại trước mắt một hồi mới lên tiếng: "Chú út, chú nói xem, Diệp Mộ Thành rốt cuộc là có ý gì?"



Lúc thì tặng cô dây chuyền của nữ giới, trong dây chuyền lại gắn thiết bị giám sát.



Lúc này thì lại giao hồ sơ chuyển nhượng cổ phần cho cô.




Sao càng nghĩ càng thấy kì quặc vậy.



Diệp Sơ Dương vừa nghĩ vừa nhíu chặt mày.



Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ lắc đầu: "Vấn đề này chắc chỉ mình anh ta mới biết thôi."



Thực ra bất luận là Diệp Tu Bạch hay Diệp Sơ Dương đều biết rõ Diệp Mộ Thành là một người suy nghĩ rất cặn kẽ, lúc này muốn đoán rõ tâm tư của anh ta là một việc không dễ dàng.



Vì thế Diệp Tu Bạch mới trả lời như vậy.



Sau khi nghe Diệp Tu Bạch nói xong, Diệp Sơ Dương chỉ cảm khái bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.



Rồi đâu có đó, đợi tới sau này tự nhiên sẽ biết Diệp Mộ Thành rốt cuộc muốn những gì.



***



Mười một giờ đêm, Diệp Sơ Dương ngồi trong phòng khác, trước mặt cô là một chiếc bánh kem hình dáng xấu xí, nhìn không muốn ăn.




Nói thực lòng, khi về tới căn hộ nhìn thấy chiếc bánh kem thế này, tâm tư của Diệp Sơ Dương tương đối phức tạp.



Vì chiếc bánh kem nhìn khá là xấu xí này lại là do Diệp Tu Bạch đích thân làm.



Diệp Sơ Dương chống cằm, chớp chớp mắt.



"Chú út, đây là quà sinh nhật tặng cháu sao?" Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc ở bên cạnh.



Chắc tâm trạng của Diệp Tu Bạch lúc này còn phức tạp hơn Diệp Sơ Dương nhiều.



Diệp Tu Bạch khi làm chiếc bánh kem này còn đặc biệt lục xem clip hướng dẫn làm bánh kem của thằng nhóc nhà mình, kết quả...



Rõ ràng làm rất đúng quy trình, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn không được như ý.



Nghe Diệp Sơ Dương hỏi như vậy, anh thậm chí còn không biết nên trả lời thế nào.



Nhìn Diệp Tu Bạch lặng im không nói gì, Diệp Sơ Dương không nhịn được cười. Cuối cùng cô liền chậm chạp nhích tới ngồi xuống sofa bên cạnh anh, giơ tay chọc nhẹ lên vai đối phương khẽ nói: "Thực ra, nói nghiêm túc, lần đầu tiên chú làm bánh kem có thể làm được thế này đã là rất tốt rồi."



Mặc dù một góc của bánh kem xẹp xuống ngay trước mặt cô.



Diệp Tu Bạch liếc nhìn cô, thần sắc lãnh đạm: "Không cần an ủi tôi."



"Không an ủi chú, cháu nói thực lòng." Thiếu niên nét mặt cứng đơ, nhìn như thể rất nghiêm túc: "Hơn nữa đây là món quà tuyệt nhất mà cháu nhận được hôm nay, không phải kiểu một trong những đâu."