Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 555 :

Ngày đăng: 04:31 30/04/20


Khi Mạt Tử Nghiên khoác một chiếc khăn tắm lớn từ phòng nghỉ đi ra liền nhìn thấy cậu thiếu niên đang nằm dài trên ghế, nhắm mắt phơi nắng.



Theo yêu cầu của kịch bản, ghế ngả được đặt cạnh bờ biển, cũng là chỗ ven sóng nước, từng đợt sóng vỗ vào bờ rồi đập vào phần thân dưới của chiếc ghế ngả.



Mạt Tử Nghiên nhìn một lúc rồi bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương.



Cô chống hông cúi đầu xuống nhìn cậu thiếu niên.



Diệp Sơ Dương thậm chí còn quá đáng đến mức đeo một chiếc kính râm, khi thấy ánh mắt của Mạt Tử Nghiên, cô liền đưa tay lên uể oải tháo kính ra rồi chỉ vào cái ghế ở bên cạnh, chậm rãi nói: “Ngồi đi, không phải khách sáo.”



Mạt Tử Nghiên: “... Sao cậu mặc còn nhiều hơn tôi thế? Lúc này mặc quần áo đã là quá lắm rồi, lại còn mặc áo dài tay màu đen?”



Đồ ngốc cũng biết là lúc này ánh mặt trời rất gay gắt, mặc đồ màu đen sẽ hút nhiệt.



Diệp Sơ Dương không sợ nóng sao?



Mạt Tử Nghiên thầm phỉ báng trong lòng.



Tuy Diệp Sơ Dương không nghe thấy những lời trong lòng của Mạt Tử Nghiên nhưng cô cũng hiểu được ý của đối phương. Cô vô cùng thong thả giải thích: “Người quản lý của tôi nói tôi trắng quá, chả giống đàn ông chút nào. Thế nên tôi phải phơi cho đen bớt đi.”



Mạt Tử Nghiên nghe vậy liền dùng một biểu cảm vô cùng quái đản nhìn Đoàn Kiệt ở cách đó không xa rồi khẽ nói một câu: “Thật không ngờ là quản lý của cậu thật thà như vậy.”



Cái kiểu nói trước mặt người ta là không giống đàn ông chút nào~~~
Cái kiểu nói trước mặt người ta là không giống đàn ông chút nào~~~



Sẽ bị đánh chết đấy, OK?



Lòng tự tôn của đàn ông lớn như nào, Mạt Tử Nghiên đều hiểu.



Diệp Sơ Dương hoàn toàn không để tâm tới suy nghĩ của Mạt Tử Nghiên, cô chỉ chậm rãi nói: “Chẳng sao, thế nên bây giờ tôi nằm phơi nắng ở đây, phong cảnh đẹp lắm.”



Phong cảnh quả thực là rất đẹp.



Khi ngồi dậy đưa mắt nhìn ra xa sẽ thấy một màu xanh biếc của nước biển, thi thoảng còn có đàn chim hải âu tung cánh bay trên mặt biển.



Khi nằm xuống, trong tầm mắt mình là cả một bầu trời bao la, từng đám mây hững hờ trôi, đôi lúc còn có máy bay trực thăng vút qua.



Nếu hôm nay không phải tới để quay quảng cáo thì Diệp Sơ Dương cảm tưởng bản thân có thể nằm như này trên ghế nguyên ngày.



“Tôi nhìn ra được nhân cách thứ hai của cậu rồi.” Mạt Tử Nghiên bỗng nhiên mở lời, sau đó cô nhìn Diệp Sơ Dương bằng ánh mắt tò mò rồi khẽ nói: “Lười.”



Diệp Sơ Dương: “Có phải chị không diss tôi thì chị sẽ chết không vậy.”



Mạt Tử Nghiên: “E là vậy.”




Diệp Sơ Dương: “……”



*



Hai ngày sau đó, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên đều ở bên bãi biển phía Tây.



Bãi biển phía Tây là khu du lịch nên khách sạn gần đó rất nhiều.



Carol là một nhãn hàng xa xỉ cao cấp có tiếng trên toàn thế giới nên chọn khách sạn cũng phải chọn cái tốt nhất.



Buổi sáng ngày thứ ba.



Trên đường Diệp Sơ Dương từ căn phòng xuống thang bộ liền đụng phải nhân viên của Carol, mấy người họ vừa cười vừa nói chuyện xong thì Diệp Sơ Dương đi tới nhà ăn.



Kết quả là vừa bước vào nhà ăn thì một cái đĩa lướt vèo qua má cô.



Diệp Sơ Dương: “……”



Mẹ nó chứ, may mà cô vô cùng dẻo dai.



Chiếc đĩa lướt qua má Diệp Sơ Dương xong liền phát ra một tiếng vỡ vụn chói tai xuống đất.



Cũng không biết liệu có phải âm thanh này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người trong nhà ăn hay không mà trong phút chốc mọi người đều đồng loạt quay ra phía cửa.



Sau đó liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương với bộ mặt đang sa sầm.



Đoàn Kiệt đang đứng xem kịch dường như nghĩ ra cái gì, sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi.