Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 768 :

Ngày đăng: 04:34 30/04/20


Edit: Thúy Hường



Beta: Snow



Từ sau khi lần trước Lý Thiến Thiến bị Thần Núi mang đi, khi mà người của hai đội đi ra ngoài hành động, Chử Ngọc Đào đều cố ý để hai người Lý Thiến Thiến và Diệp Sơ Dương tách ra. Chính là vì lại sợ Lý Thiến Thiến gặp phải chuyện xui xẻo bị kích thích.



Mà thời gian sau đó, cho dù là Diệp Sơ Dương hay là Mạc Tử Nghiên, hai người đều không có cùng Lý Thiến Thiến tiếp xúc trực tiếp.



Vì vậy, Diệp Sơ Dương đối với biến hóa của Lý Thiến Thiến lúc này thật sự có chút kinh ngạc.



Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.



Diệp Sơ Dương rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói, “Sẽ gửi vận chuyển, cô không cần lo lắng.”



Nghe vậy, Lý Thiến Thiến chỉ là cười nhạo một tiếng không có nói gì nữa.



Nhưng mà bầu không khí ngay tại đây cũng bởi vì Lý Thiến Thiến nói chen vào, nháy mắt liền trở nên lúng túng.



Hai người Chử Ngọc Đào cùng với Cung Vũ Vệ hướng tới Diệp Sơ Dương một ánh mắt xin lỗi. Thấy thế, Diệp Sơ Dương chỉ là nhàn nhạt cong cong môi, nhưng không có nói thêm cái gì nữa.
Hai người Chử Ngọc Đào cùng với Cung Vũ Vệ hướng tới Diệp Sơ Dương một ánh mắt xin lỗi. Thấy thế, Diệp Sơ Dương chỉ là nhàn nhạt cong cong môi, nhưng không có nói thêm cái gì nữa.



Trưa hôm đó, đám người Diệp Sơ Dương ngồi trên máy bay trở về đế đô.



Tuy nói là từ dã ngoại trở về, nhưng mà đám người Diệp Sơ Dương tốt xấu gì cũng là minh tinh, trước khi xuống máy bay cũng là sửa sang bản thân mình lại cho tốt một chút.



Diệp Sơ Dương đội mũ đeo khẩu trang, một tay kéo vali, một tay cầm di động nhìn xem. Cuối cùng quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Nghiên, “Có muốn em đưa chị về hay không?”



“Thế nào, người đàn ông của cậu tới đón cậu?” Mạc Tử Nghiên vừa nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa hẹp dài kia của Diệp Sơ Dương lấp lánh lên ý cười nhợt nhạt, thì đã đoán được cái gì rồi.



Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không trả lời rốt cuộc là phải hay không phải, chỉ là gật gật đầu.



“Không quấy rầy chuyện yêu đương của các người, người đại diện của tôi đã ở bên ngoài chờ tôi rồi.” Mạc Tử Nghiên ôm lấy bả vai của Diệp Sơ Dương, ánh mắt lơ đãng nhìn qua một bóng người nào đó, cuối cùng ghé sát vào tai của thiếu niên nhắc nhở một câu, “Người phụ nữ Lý Thiến Thiến kia cậu cẩn thận một chút a. Tôi luôn cảm thấy cô ta không quá thích hợp.”



Trước khi Mạc Tử Nghiên trở về nước, cô lăn lộn trong giới người mẫu ở nước ngoài lâu như vậy. Tự nhiên cũng gặp qua lòng ghen tỵ của người phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cũng biết người phụ nữ khi đã trở nên đen tối quả thực làm cho người ta hận không thể né xa ba thước.



Vì vậy, cô cảm thấy nên nhắc nhở Diệp Sơ Dương một chút, để đối phương có chút phòng bị sẽ tốt hơn.



Diệp Sơ Dương tất nhiên cũng hiểu rõ lo lắng của Mạc Tử Nghiên, mặc dù trong lòng cảm thấy người phụ nữ Lý Thiến Thiến này có lẽ là không lật nổi nên sóng to gió lớn gì, nhưng mà cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Sơ Dương tất nhiên cũng hiểu rõ lo lắng của Mạc Tử Nghiên, mặc dù trong lòng cảm thấy người phụ nữ Lý Thiến Thiến này có lẽ là không lật nổi nên sóng to gió lớn gì, nhưng mà cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.



Sau khi cô đối với Mạc Tử Nghiên gật đầu, cũng nhắc nhở một câu, “Chị cũng phải cẩn thận một chút.”



Sau khi chào tạm biệt lẫn nhau, hai người mới đường ai nấy đi.



*



Diệp Sơ Dương ra khỏi sân bay, đi vào hầm để xe tìm xe của Diệp Tu Bạch, sau đó không chút do dự mở cửa xe ngồi vào trong. Quả nhiên, Diệp Tu Bạch đang chống cằm lẳng lặng nhìn cô.



“Chú út, một tuần không gặp, có nhớ cháu hay không?” Diệp Sơ Dương cũng chống cằm chớp chớp mắt tới gần đối phương.



Sau đó cô liền nhìn thấy đối phương bỗng nhiên hít hít mũi, hỏi một câu rất mất hứng, “Diệp Sơ Dương, đã mấy ngày rồi cậu chưa tắm?”



Diệp Sơ Dương: “……”



Cô bỗng nhiên cảm thấy, để Diệp Tu Bạch cả một đời làm cẩu độc thân nhìn thế nào cũng thấy rất tốt.



Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh nhìn nửa ngày, sau đó gõ gõ ghế của người đàn ông đang ngồi cạnh tài xế, “Túc Nhất, đổi vị trí. Tôi biết cậu nhất định là đã tắm rồi, cho Tam Gia nhà các người ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể.”



Túc Nhất đang ngồi trên ghế trước nghe thấy câu nói này của Diệp Sơ Dương, nhất thời khóc không ra nước mắt.



Từ khi Diệp Sơ Dương đưa tay kéo anh, anh liền cảm giác được một hơi thở chẳng lành.