Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 827 :

Ngày đăng: 04:35 30/04/20


Edit: Cá



Nói về không biết xấu hổ thì bây giờ toàn bộ giới phong thuỷ, chắc chắn phái Mao Sơn đứng đầu.



Mọi người ai cũng nghĩ vậy.



Đàm Minh Khôn cũng nghĩ giống mọi người, ông ta nhìn đệ tử phái Mao Sơn, cất giọng trầm thấp lạnh lùng, “Tôi không biết tại sao các anh muốn bôi nhọ Diệp, nhưng như cậu ấy nói, nếu các anh cho rằng cậu ấy thực sự giết người thì đưa bằng chứng ra đây.”



Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Còn nữa, chuyện phái Mao Sơn các người muốn giết những người khác để thắng được cuộc thi này cũng không phải tin tức gì dễ nghe đâu.”



Đám đệ tử phái Mao Sơn sửng sốt.



Một đám người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ.



Vốn là thấy Du An chết thảm quá, bọn họ thực sự muốn tìm ra thủ phạm. nhưng không hiểu tại sao có người tự nhiên nhắc đến Diệp Sơ Dương, nói chuyện này dễ đến năm mươi phần trăm cậu ta là hung thủ.



Bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.



Nghĩ thầm nếu Du An chán ghét Diệp Sơ Dương như vậy thì Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng chẳng ưa gì Du An. Dựa theo ân oán giữa hai người mà nói thì khả năng Diệp Sơ Dương giết Du An là lớn nhất!



Nhưng bây giờ thấy Đàm Minh Khôn và Diệp Sơ Dương nói vậy___



Chỉ cần là đầu óc không có vấn đề đều có thể thấy là bọn họ sai rồi.



Đệ tử phái Mao Sơn nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở lời. Cùng lúc đó, người luôn nói Diệp Sơ Dương giết người lại có vẻ hoàn toàn không hài lòng với kết quả này.



Hắn cười lạnh một tiếng, “Vậy các người thử nói xem, người có thể sát hại đại sư huynh của tôi là ai?”



Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn hắn, sau đó lấy di động ra bấm số. “Chúng tôi nói anh cũng sẽ không tin, vậy thì đừng vội. Tôi gọi cảnh sát tới điều tra rõ ràng nhé?”



Mọi người: “…” 666



Biểu cảm muốn xem kịch vui của mọi người ngày càng nồng đậm, nhưng sắc mặt đệ tử Mao Sơn kia lại khó coi hơn nhiều.
Biểu cảm muốn xem kịch vui của mọi người ngày càng nồng đậm, nhưng sắc mặt đệ tử Mao Sơn kia lại khó coi hơn nhiều.



Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Đàm Minh Khôn, “Đàm đại sư, loại chuyện này có thể giao cho cảnh sát sao!”



Đàm Minh Khôn nghe vậy hỏi ngược lại, “Sao lại không được? So với chúng ta, cảnh sát giải quyết những chuyện như vậy tốt hơn nhiều, hơn nữa tìm ra thủ phạm không phải là trách nhiệm của bọn họ sao?’



Nói xong, Đàm Minh Khôn nói với một đệ tử Huyền môn vẫn luôn đứng cách đó không xa, “Chờ cảnh sát đến cậu cùng đệ tử phái Mao Sơn qua khách sạn xem sao, có chuyện gì nhớ báo lại với tôi.”



Nghe vậy, đệ tử kia liên tục gật đầu.



Thấy động tác của Đàm Minh Khôn, mọi người cũng đoán được là Đàm Minh Khôn muốn dừng trò khôi hài này lại.



Dù sao hôm nay bọn họ tới đây là để thi đấu chứ không phải xem đệ tử Mao Sơn diễn kịch.



Đúng lúc này, Đàm Minh Khôn cũng công bố đề bài cuộc thi.



“Vòng thi cuối cùng sẽ quyết định trong các vị ai sẽ là người thắng cuộc. Cho nên vòng này nhất định cũng sẽ không đơn giản. Tôi muốn trong vòng một giờ mọi người tìm ra nguyên nhân oán khí dày đặc trong lâu đài cổ này.”



“Đương nhiên, nguyên nhân lúc trước chúng tôi đã điều tra qua. Đến lúc đó chỉ cần đối chiếu là có thể xác định các vị có tìm chính xác hay không.”



Dứt lời, Đàm Minh Khôn cúi người, “Một giờ sau gặp lại.”