Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 831 :
Ngày đăng: 04:35 30/04/20
Edit: Tử Đằng
Nói đến vận khí này, Diệp Sơ Dương quả thực có chút đau lòng thay cho Lưu Tam Thổ.
Lúc này, Diệp Sơ Dương cùng Lưu Tam Thổ nghe được vài tiếng bước chân đang nhanh nhanh đi tới. Hai người qua hướng có tiếng bước chân phát ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Đàm Minh Khôn cũng đang nhìn về hướng này chạy tới.
Phía sau còn có một đệ tử của Huyền môn và hai thí sinh còn lại.
Hai vị kia sao cũng cùng lúc xuất hiện ở chỗ này, thật là trùng hợp.
Đương nhiên Đàm Minh Khôn thì không cần phải nói, ông vốn dĩ vẫn theo dõi video từ trước, cho nên hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ sự việc xảy ra. Sau khi đang xem đến đoạn video đó, ông không chút suy nghĩ liền lập tức chạy lại đây.
Đối với Đàm Minh Khôn, Từ Đinh Linh và một thí sinh khác xuất hiện ở chỗ này mới thực sự là trùng hợp.
Mới vừa rồi, Từ Đinh Linh sực nhớ ra một chuyện, nên muốn cùng Diệp Sơ Dương thảo luận một chút. Kết quả vừa bước vào phòng ngủ thì không thấy Diệp Sơ Dương, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài
- ----
Diệp Sơ Dương này đầu óc rốt cục lớn cỡ nào. Vào thời khắc tưởng chừng như chết đến nơi rồi lại tìm được đường sống, không những vậy còn có thể giải trừ được hiềm nghi?
Tuy rằng trong lòng cảm thấy vài phần bất lực, nhưng Đàm Minh Khôn vẫn là gật gật đầu, “Có thể giải trừ. Đến lúc đó tôi sẽ cùng với người phụ trách Mao Sơn Phái cùng nói rõ với cảnh sát.” Nói xong, Đàm Minh Khôn lại nhìn về phía Lưu Tam Thổ đang trầm mặc không nói gì, chợt thấp giọng hỏi, “Lưu Tam Thổ, anh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Trả lời Đàm Minh Khôn chỉ là một sự im lặng.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Đàm Minh Khôn thật sự là tức nhưng không thèm chấp.
Ông mắt lạnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi, tiếp tục lạnh lùng nói, “Hiện tại anh không nói, đến khi gặp cảnh sát anh cũng vẫn phải khai ra thôi. Gạt đi là có ý gì chứ? Ít nhất cũng phải cho người ta một cái chết minh bạch chứ.”
Lời này của Đàm Minh Khôn vừa dứt, Lưu Tam Thổ còn chưa kịp trả lời, Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, “Nói rất đúng, tốt xấu gì cũng phải cho người ta biết nguyên nhân. Tôi nhớ rõ là tôi không có trêu chọc anh, lúc trước cũng không quen biết anh, luôn là nước sông không phạm nước giếng.”
Nghe những lời Diệp Sơ Dương nói, Lưu Tam Thổ tức khắc cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không còn bộ dạng vâng vâng dạ dạ hồi nãy nữa, “Chúng ta chính xác là luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng ngươi vì cái gì mà tham gia cuộc thi này?”
Diệp Sơ Dương xuất hiện giống như một con hắc mã đi đến, Lưu Tam Thổ sợ hãi.
Hắn đã từng nghĩ chỉ cần xử lý tên Du An và tên tán tu lợi hại Khổng Gia Danh kia là đủ rồi. Kết quả lại lòi đâu ra một tên Diệp Sơ Dương.
Mà hắn, vì đạt được mục đích của mình, cũng chỉ có thể chọn làm sát thủ một lần nữa.
Mấy người nghe Lưu Tam Thổ nói, Từ Đinh Linh cau mày, “Cho nên anh là vì muốn giành chức quán quân kia mà đem toàn bộ người có khả năng giành giải giết hết sao?”