Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 917 :
Ngày đăng: 04:36 30/04/20
Edit: Nho xanh
Chuyện đến nước này, Hằng Việt hình như cũng đoán được cái gì.
Cậu nhìn người trong hình, lại nhìn Diệp Sơ Dương mặt không biểu cảm một chút, mím môi không mở miệng.
Tuy rằng Hằng Việt không mở miệng nói chuyện, nhưng cho dù là Diệp Sơ Dương hay Nhiếp Tử Diệu cũng đều đã đoán được chút ít.
Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc nhìn Hằng Việt, giọng nhàn nhạt, "Không cần băn khoăn gì cả, cậu chỉ cần nói thật là được rồi."
Nghe vậy, Hằng Việt im lặng mấy giây.
Sau đó, cậu ta nhìn Diệp Sơ Dương, gật đầu.
*
Buổi tối hôm đó, Diệp Sơ Dương cùng Nhiếp Tử Diệu trở về khách sạn. Bởi vì lo lắng Hằng Việt sẽ bị gây phiền phức, cho nên Diệp Sơ Dương liền cũng mang Hằng Việt về khách sạn, thuê một phòng cho cậu ta nghỉ ngơi.
Bởi vì ba người không ở cùng tầng, sau khi Diệp Sơ Dương đưa Hằng Việt đến phòng của cậu ta, thì cùng Nhiếp Tử Diệu đi về phòng của mình.
Bởi vì ba người không ở cùng tầng, sau khi Diệp Sơ Dương đưa Hằng Việt đến phòng của cậu ta, thì cùng Nhiếp Tử Diệu đi về phòng của mình.
Kể từ khi Nhiếp Tử Diệu biết người phụ nữ xấu xa trong chuyện của Hằng Việt chính là mẹ Diệp Sơ Dương, toàn bộ hành trình đều giống như một cô vợ nhỏ mà yên lặng đi theo sau mông Diệp Sơ Dương.
Người không biết tình huống sẽ cho rằng anh ta phạm vào tội lớn ngập trời nào đó, bây giờ còn đang cầu Diệp Sơ Dương tha thứ đây.
Tung ta tung tăng đi theo Diệp Sơ Dương vào trong phòng, Nhiếp Tử Diệu nhìn Diệp Sơ Dương như không có chuyện gì, tựa như cái gì cũng không xảy ra, luôn cảm thấy trạng thái bây giờ của Diệp công tử có chút kỳ lạ.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn hỏi, "Diệp tử, cậu không sao chứ?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ngước lên nhìn hắn một cái, sau đó cười nhẹ một tiếng, "Dĩ nhiên là không sao, tôi thì có thể có chuyện gì."
Vừa nói, Diệp Sơ Dương vừa đi tới bên người Nhiếp Tử Diệu, đưa tay vỗ bả vai của đối phương, híp đôi mắt hoa đào hẹp dài, "Chuyện ngày hôm nay xảy ra bất ngờ. Lúc tôi không có ở đây thì anh cách xa Hằng Việt một chút."
Nhiếp Tử Diệu: "... A? Cậu có ý gì? Nói nghiêm túc, tôi không phải là gay, tôi không thích đàn ông, tôi sẽ không cướp hắn khỏi cậu đâu."
Diệp Sơ Dương: "..."
Câu nói của Nhiếp Tử Diệu vừa được thốt ra, Diệp Sơ Dương lập tức dùng một loại ánh mắt cô cùng kỳ quái nhìn anh ta.
emmmm.
Cho nên cô rốt cuộc là bởi vì cảm thấy vui mừng vẫn cảm thấy không nói.
Thấy biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương không biết làm sao, Nhiếp Tử Diệu không kiềm được đưa tay sờ mũi, nhớ lại đề tài bạn trai thần bí của Diệp Sơ Dương là ai đang rất hot hiện nay, anh ta hỏi theo bản năng, "Bạn trai thần bí của cậu không phải là cậu ta chứ?"
"Chúc mừng anh đã đoán đúng." Diệp Sơ Dương tức giận liếc đối phương một cái, sau đó liền tiếp tục nói, "Đừng xem Hằng Việt này thoạt trông vô hại, thực ra là hạng người gì còn chưa biết. Anh chú ý một chút."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu dường như ý thức được gì, anh lập tức gật đầu, "Tôi hiểu ý của cậu."
" Ừ, hiểu là được, dù sao anh cũng là một diễn viên, hẳn biết thường ngày lúc đối mặt với cậu ta thì nên dùng dáng vẻ gì chứ?" Diệp Sơ Dương như cười như không hỏi.
"Tuyệt đối không thành vấn đề. Kỹ thuật diễn của tôi mà cậu còn lo lắng gì chứ."
Nhiếp Tử Diệu vừa nói, vừa phóng cho Diệp Sơ Dương một cái, cuối cùng mới phất phất tay với thiếu niên, "Mà thôi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn quay phim nữa."
Dứt lời, Nhiếp Tử Diệu liền rời đi.
Diệp Sơ Dương đóng cửa lại, tắm xong, nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút vẫn gọi một cú điện thoại cho chú nhà mình.