Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 104 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
"Liễu Nhi, con......con nói gì thế?" Tô Tương mở to mắt ra, hoàn toàn không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Đó là những thứ mà bà ta trước giờ luôn tự hào sao, đứa con gái mà bà luôn thiên vị yêu thương sao? Dương Liễu tuy rằng không phải là con ruột cô sinh ra, từ nhỏ đã rất ngoan hiền hiếu thuận với Vân Bính Hoa và bà ta mà, bà và Vân Bính Hoa đã vì đứa con này mà làm tất cả, thậm chí không tiếc rẻ đoạn tiệc quan hệ với đứa con ruột Vân Khuynh của mình, đã tán gia bại sản, giờ chỉ còn trông nương nhợ Dương Liễu dưỡng già.
Vậy mà Dương Liễu lại nói họ không có tư cách làm cha mẹ của Dương Liễu sao? Tại sao? Là tại vì họ bây giờ không còn tiền nữa sao?
Chẳng lẽ Dương Liễu cho họ làm con nuôi cũng là vì tiền của họ sao?
"Liễu Nhi, con có phải đang đùa giỡn mẹ với cha con đúng không?" Tô Tương cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt cười gượng, bất an gặng hỏi.
"Nói đùa à?" Dương Liễu gạt bỏ tay Tô Tương ra, hung hăng nói: "bà nhìn bộ dạng tôi, giống như đang nói đùa với hai thứ già nua các người à?"
Cô ta hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "hiểu rõ rồi chứ, hồi xưa tôi cứ nghĩ chọn hai người làm cha mẹ nuôi của tôi, chẳng qua vì cách người ngu ngốc! Bởi vì các người dễ bị gạt! Nhiều năm nay, tôi luôn luôn giả tạo ngoan ngoãn trước mặt các người, giả nhu nhược, tội nghiệp, mục đích là vì số tiền trên tay các người!
Ai khiến cái tai các người nhẹ vậy, chỉ cần tôi chế ra vài câu chuyện giả dối, là các người ngay lập tức bỏ rơi đứa con gái đứt ruột đẻ ra mà thiên vị thương mình tôi!
Vân Bính Hoa, Tô Tương, thực ra những điều bình luận trên mạng đều không sai, các người là người cha người mẹ ác độc nhất thế gian, đứa con gái ruột của mình đối xử tốt với mình như vậy, mà các người vẫn không sáng mắt ra, đã vậy rất mực yêu thương thiên vị đứa con mưu mô không thể lường của người khác thế! Tôi cũng bởi vì luôn luôn được các người thiên vị thương nên đã không phải lo lắng sợ sệt!"
Lời nói của Dương Liễu như cái tát vô hình đánh vào mặt của Vân Bính Hoa và Tô Tương, sắc mặt của họ ngay lập tức biến đổi vô cùng khó coi.
"Đừng hận tôi, cũng đừng tủi thân, càng không nên quá tức giận, tôi nào giờ không ép buộc các người chỉ yêu thương riêng tôi, đều là các người tự gây ra tự chịu!"
Nói xong, Dương Liễu chỉ tay ra ngoài cửa: "bây giờ, các người đối với tôi mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng rồi, tôi không thể nuôi các người được, càng không thể từ tay các người lấy hết đồ mà trả lại các người được, cho dù có làm lớn ra tòa, thì giữa tôi và các người, cũng không có quan hệ gì hết rồi, pháp luật cũng không làm gì được tôi, nếu như các người còn muốn giữ lại khuôn mặt mình, thì hãy lập tức biến khỏi mặt tôi ngay, tôi từng phút từng giây cũng không muốn nhìn thấy hai kẻ già nua ngu ngốc như các người! Cút!"
Vân Bính Hoa và Tô Tương tức giận đến nổi miệng mở to dốc thở hổn hển.
Vân Bính Hoa chỉ tay vào Dương Liễu, chửi mắng nát miệng: "Dương Liễu, tao thật có mắt như mù, lại đi nuôi một con sói mắt trắng! Mày......mày sớm muộn cũng nhận báo ứng thôi!"
"Thật không?" Dương Liễu cười xấu xa: "tôi chưa từng tin là có báo ứng, tôi chỉ tin rằng -- người tốt mà không biết hưởng, họa hại di ngàn năm, haha......hahaha"
Một giọng cười toát ra từ miệng của Dương Liễu khiến người ta sởn tóc gáy, Tô Tương tức đến ngất xỉu, Vân Bính Hoa mau chóng bồng bà ta lên, chạy ra ngoài......
Buổi tối hôm đó, Lục Văn Bân không về nhà, trải qua những sự việc đó, anh ta chỉ cần nhìn Dương Liễu tí cũng cảm thấy chán ghét, lại nghĩ đến Vân Khuynh đã nhận lời gã cho Hoắc Nhất Hàng, cả người anh ta trở nên chán nản buồn bả, bèn đi qua Triệu Thanh Thanh uống rượu.
Dương Liễu chờ đến sáng vẫn không thấy chồng tân hôn về, tức đến mức đập nát phòng tân hôn......
Cũng trong tối hôm đó, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng lại cảm thấy rất vui vẻ thoải mái......