Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 110 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Sắc mặt Cao Thúy Lan lập tức âm trầm: “Cũng không biết con hồ ly tinh lẳng lơ cho ba con uống thuốc mê gì, ông ta nói đưa cô ta và 2 đứa con trai, 1 đứa con gái về nhà tổ!”



“Văn Bân à, mấy thứ dơ bẩn bỉ ổi đó đã dọn về nhà tổ, mẹ còn có thể sống ở đó sao?”



“Mẹ cũng không hề ngăn cản qua, nhưng chuyện con và Vân Khuynh ly hôn, rồi kết hôn với Dương Liễu đã đập tan danh tiếng của Lục gia, mẹ mới nói mấy câu, đã bị ba con đánh đập rồi.”



Nói tới đây, Cao Thúy Lan cố ý xăng tay áo và quần lên, chỉ vết bầm tím cho Lục Văn Bân coi: “Văn Bân, con xem, đây là ba con ra tay độc ác!”



“Ba lại đánh mẹ? Ba dựa vào đâu đánh mẹ, mẹ là vợ danh chính ngôn thuận của ba! Ba vậy là bạo hành gia đình, con đi tìm ba!” Dù gì cũng là mẹ mình, Lục Văn Bân thấy Cao Thúy Lan bị đánh thành như vậy, lại nghĩ đến đôi chân này cũng bà cũng bị Lục Bác Dương đánh phế, trong lòng đương nhiên tức giận.



Cao Thúy Lan gấp gáp bắt lấy tay anh: “Văn Bân, đừng đi! Mẹ chịu chút ủy khuất vì con không sao, từ nhỏ đến lớn, con luôn là hy vọng duy nhất của mje, mẹ chuẩn bị chuyển qua ở với con, từ bây giờ, bên phía công ty, con phải nghĩ cách nhận được sự yêu thích của ông con, đem quyền lợi đều nắm trong tay, đừng để những giống hoang đó có cơ hội, mẹ sẽ giúp con đề ra kế sách!”



Rõ ràng sợ bản thân ở lại nhà tổ Lục gia sẽ bị Lục Bác Dương đánh đập, sẽ bị Ngô Kiều Kiều tính kế, cho nên chạy trốn, chạy đến nhà mới của Lục Văn Bân và Dương Liễu trốn, nhưng Cao Thúy Lan nói đến bản thân cao thượng lắm, giống như bà ta chỉ thương yêu Lục Văn Bân, qua đây giúp Lục Văn Bân nắm quyền ở Lục thị.



Lục Văn Bân cũng tin tưởng, dù sao nhiều năm như vậy, mẹ luôn tích góp tài sản chuyển qua tên anh, anh có yêu cầu gì, mẹ cũng tận lực giúp anh đạt được. Nhưng chuyển qua ở chung sao? Vậy là có thêm 1 người ăn cơm, hơn nữa chuyện này, anh không thể thương lượng với mẹ được, còn về Dương Liễu, mẹ cũng có thể áp chế cô ta ít nhiều…



Nhưng Dương Liễu không nghĩ vậy!



Bây giờ cô đã lật mặt với Cao Thúy Lan rồi, Cao Thúy Lan chuyển qua, nhất định sẽ làm khó cô!



Bây giờ cô và Lục Văn Bân đã xuất hiện khoảng cách, còn có thêm Triệu Thanh Thanh chen vào, còn bị Cao Thúy Lan ở giữa làm kỳ đà, thì cuộc sống tốt đẹp của cô còn có thể qua sao?




“Bân, anh nói thế ý gì? Cái gì cho anh đeo nón xanh, em mới gả cho anh anh lại nói như vậy, anh không phải rất quá đáng sao? Là ai có lỗi với ai? Là ai khiến phục vụ bỉ… mang thai? Anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ, còn hoài nghi tôi?” Dương Liễu vô cùng tức giận và ủy khuất nói: “Đừng quên, tôi cũng là giúp Lục gia.”



“Đó là cho cô mặt mũi!” Cao Thúy Lan nói: “Dương Liễu, cô đừng tưởng cô cho tí tiền là có thể giúp Lục gia? Tài sản Lục gia nhiều như vậy, lợi nhuận 1 ngày đã cao hơn trăm triệu tệ, vì muốn cọc chắc hơn tí nên mới cưới cô để lấy ít tiền đó, trên thực tế, tiền cho đưa căn bản không đủ nhét kẽ răng của Lục gia chúng tôi!



Hơn nữa gì cưới cô, tiền Lục gia bồi thường cho Vân Khuynh nhiều hơn cô cho nhiều! Cưới cô làm con dâu tôi, luôn bị lỗ, cô còn không biết xấu hổ cậy vào tí tiền cô đưa Lục gia sao? Cô cũng quá xem trọng bản thân rồi?!”



Nói đến đây, Cao Thúy Lan nhớ đến chút tiền lì xì mà Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa trong hôn lễ, mặt càng tức giận hơn: “Hừ! Còn tưởng khi cô và con trai tôi kết hôn, Vân gia sẽ đưa thêm tiền, ai ngờ Vân gia sớm đã không còn, vậy mà còn dám giấu chúng tôi, còn cho tiền lì xì ít ỏi đó cố ý đánh vào mặt Lục gia chúng tôi, tôi hối hận rồi, nếu tôi sớm biết Vân gia sẽ phá sản sau khi cô và con trai tôi kết hôn, tôi sẽ không để cô vào Lục gia!



Dựa vào sự lừa dối gạt được chức đại thiếu phu nhân Lục gia, là vận may của cô, cô nên biết thân biết phận mà an phận tí, còn dám trách con trai tôi không phải? Còn dám ở trước mặt tôi huênh hoang?



Dương Liễu, đừng nói bây giờ con trai tôi chỉ có 1 Triệu Thanh Thanh, dù cho sau này có Trương Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh, Ngô Thanh Thanh vân vân, tôi cũng ủng hộ không hỏi lấy 1 câu, cũng không nghĩ lại xuất thân của bản thân, cô không phải cũng từ tiểu tam bò lên sao, cho cô mặt mũi còn tưởng cô thật sự có mặt mũi à, tôi khinh!”



Cao Thúy Lan nói 1 hơi dài như vậy, 1 chút mặt mũi cũng không chừa lại cho Dương Liễu, mặt Dương Liễu tức đến méo xẹo, nhưng ngây người không tìm được câu để phản biện.



“Vậy cứ quyết định vậy đi! Mẹ, con giúp mẹ thu xếp đồ!” Lục Văn Bân liếc nhìn Dương Liễu 1 cái, đẩy Cao Thúy Lan rời đi.



Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Dương Liễu hận không thể cắn nát răng.



Bà già đáng chết, nam nhân thối đáng chết! Các người đợi đó, trước sau gì, tôi sẽ khiến các người quỳ dưới chân Dương Liễu tôi cầu xin!