Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 125 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
“Cây không được vui vẻ” nói: Tôi không phát biểu ý kiến chủ quan, chỉ dùng sự thật để nói ra, sự thật chính là---một là Dương Liễu trong mối quan hệ hôn nhân trong lúc còn tồn tại của Lục Văn Bân và Vân Khuynh, phát sinh mối quan hệ không bình thường với Lục Văn Bân, sống chung phi pháp.
Hai là Dương Liễu chưa cưới sinh con, còn mượn chuyện này lên ngôi, phá hoại cuộc sống hôn nhân của người khác.
Ba là Dương Liễu mồ côi ba mẹ, Vân gia có ơn nghĩa sinh thành dài tận hai mươi năm với cô ta, nhưng cô ta lại độc chiếm tình yêu thương của Vân Bính Hoa và Tô Tương, không hề có chút cảm thấy sự độc chiếm tình cảm có gì là sai!
Bốn là Vân Bính Hoa và Tô Tương yêu thương mình Dương Liễu đã thành sự thật, một vài lời nói liền có thể đảo ngược thị phi? Muốn lừa gạt bản thân hay là lừa gạt quần chúng?
Năm là Vân Bính Hoa và Tô Tương đối xử không tốt với Dương Liễu? Vậy tại sao trước đó lại đối xử tốt với cô ta, nhưng sau khi cô ta sắp trở thành Lục đại thiếu phu nhân, có chỗ dựa rồi lại đối xử không tốt với cô ta? Vân Bính Hoa và Tô Tương ngu xuẩn như thế sao?
Dương Liễu lại tại sao nhất định phải để Vân Bính Hoa và Tô Tương không còn gì hết mới nói ra bọn họ đối xử không tốt với cô ta? Không lẽ không có tình nghi về việc yêu giàu khinh nghèo, vong ơn bội nghĩa thật sao?
Sáu là ở trên có một bạn nhắc qua rồi, con mình bị thương, Dương Liễu tại sao không phải ở thời gian đầu tiên ôm đi bệnh viện, mà là mời phóng viên quay clip phát tin tức ra? Không lẽ không lo lắng đứa con sẽ đau sẽ bị bệnh?
Tổng kết phía trên, xin hãy lý trí suy nghĩ sự khóc lóc của Dương Liễu, rồi hãy phát biểu bình luận, phụ nữ không nên làm khó phụ nữ, nhưng trước tiên người đó là một người đáng để không bị làm khó, người và người là không giống nhau đấy……
“Mật chiều bảo bối” nói: Xác nhận là đang diễn kịch, tẩy trắng, làm trái ngược chân tướng sự thật, Dương Liễu nên phải bị đóng đinh trên cây cột tủi nhục mãi, mãi mãi không xuống được!
“Đuôi rồng màu tím” nói: Đây chính là kẻ thứ ba tồi tệ, cũng đáng để các bạn thảo luận ở đây sao? Đừng làm hôi thối bản thân, đi đi đi, khẩn trương đi!
“Tiểu tiểu thư quá đáng yêu” nói: thông tin nội bộ, Dương Liễu lợi dụng Vân Bính Hoa và Tô Tương xong liền đá phăng bọn họ ra, mặt là do cô ta tự đánh, đứa con là do cô ta tự nhéo.
“Trời xanh xanh” “Tiểu tiểu thư quá đáng yêu”: Thật sao? Có chứng cứ không?
Bà lại tiếp tục mắng chửi, “Tiểu tiện nhân! Đừng cố gắng phủ nhận nữa, tấm hình là thật đấy, giả là con người cô này! Cô từ lúc bắt đầu đã mưu tâm bày kế tiếp cận con trai tôi, lại làm ra những chuyện dơ bẩn dâm đãng như thế, cô căn bản không có tư cách bước vào Lục gia nhà ta!”
“Bây giờ, cô lập tức gọi điện thoại cho Văn Bân, để nó trở về, đem những chuyện này nói nó nghe, ly hôn với nó, đem tất cả tài sản của cô toàn bộ để lại, sau đó mang theo đứa con giống hoang của cô sinh ra cút đi cho tôi! Những lời nói đó, tôi còn nể chút mặt cho cô, nếu đem những tấm hình này công bố ra ngoài, nếu không, tôi đem những tấm hình này truyền lan lên mạng, cô cả đời này đừng mong có thể ngẩng cao đầu làm người!”
Cao Thúy Lan tưởng rằng nói như thế, Dương Liễu sẽ sợ bà, sẽ ngoan ngoan làm theo yêu cầu của bà, hoặc giống như con chó vậy quỳ xuống dưới chân bà, cầu xin sự tha thứ của bà.
Nhưng bà không biết là, bà nói những lời này, đã đem thông tin rất quan trọng nói cho Dương Liễu biết---Lục Văn Bân vẫn chưa biết chuyện những tấm hình này!
Mép miệng Dương Liễu khẽ nhếch, trong mắt tỏa ra ác độc lạnh băng, “Cho dù tấm hình này là thật đấy, kĩ thuật khoa học bây giờ tiên tiến như thế, chỉnh cái dung đổi cái mặt đều không phải là chuyện khó gì, lại có thể là có người mặt giống như tôi vậy, nhưng đống hình chết này, bà liền muốn cộng cho tôi tội danh dâm đãng dơ bẩn? Cao Thúy Lan, bà quá đề cao những đống hình không biết từ đâu có này, hay là xem thường Dương Liễu tôi đây?”
Vừa nói, Dương Liễu nhặt từng tấm hình lên, xé nát!
“Cô……” Cao Thúy Lan thấy Dương Liễu hủy diệt chứng cứ, vội vàng lên đó giật hình lại, vừa giật vừa nói, “Đây là tôi dùng rất nhiều tiền mua từ đám phóng viên, cô nói hình này là chết sao? Hứ! Tôi còn có đoạn clip, đoạn clip chứng mình được cô chơi đùa với đàn ông, còn muốn đem giống hoang trong bụng đổ thừa lên con trai tôi!”
Dương Liễu nghe Cao Thúy Lan nói như thế, động tác xé hình hơi khựng lại một hồi, tấm hình trên tay liền bị Cao Thúy Lan giật đi.
Ánh nhìn của cô rơi vào cái máy ảnh kĩ thuật số trong túi xách của Cao Thúy Lan, đưa tay qua đó cầm lên, trực tiếp mở máy ra xem, bên trong vừa xuất hiện âm thanh, cô lại lập tức tắt đi ngay.
Sắc mặt cô triệt để tối đen lại, một đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Cao Thúy Lan, “Lão phế vật, bà nói, những thứ này, rốt cuộc là ai đưa cho bà?”
“Là ai đưa tôi không quan trọng, quan trọng là, những thứ này, bây giờ đang ở trong tay tôi, tiểu tiện nhân! Cô cuối cùng biết sợ rồi sao?” Cao Thúy Lan ngẩng mắt lên, đắc ý nói, “Sợ rồi, thì lập tức quỳ xuống, cúi lạy trước cho tôi, cầu xin tôi tha thứ cho cô!”