Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 129 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Tiếng lia nhanh “tách tách” không ngừng vang lên, càng nhiều phóng viên vây đến, chụp các kiểu với Dương Liễu, trong con hẻm tăm tối, ánh đèn chớp thỉnh thoảng chiếu sáng từng khuôn mặt kinh hãi.
Dương Liễu cố gắng có thể cúi thấp đầu, không để phóng viên chụp hết những tư thế tồi tệ như thế của mình, nhưng cô lại không thể không để bản thân ngụy trang thành nạn nhân vô tội xém tí bị xâm phạm, một bên căng thẳng nhìn lên lầu, một bên nhỏ tiếng khóc lóc.
Người của Hoắc Nhất Hàng phái ra cũng thành công chụp được những tư thế ở thời khắc này của Dương Liễu thông qua video quay trực tuyến gửi qua đây, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi tội nghiệp của Dương Liễu, trong mắt Vân Khuynh chỉ có sự ghê tởm sâu sắc.
“Cô ta cũng ngụy trang khá giống đấy!”
“Giống thế nào đi nữa cũng là người đi qua khu đèn đỏ, có bị ai đụng qua chưa ai mà biết được chứ? Em đi chào hỏi những bạn bè giới truyền thông, tin tức tiêu cực chỉ cần lan ra ngoài, cô ta cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng được, hi hi.” Giang Mạc Thần đắc ý cười hai tiếng.
Hoắc Nhất Hàng lại quay người lại, lạnh băng nhìn vào anh, “Biết chuyện nên làm thế nào, thì lập tức đi làm!”
Cao Thúy Lan được che một áo cảnh phục bị khiêng ra đấy, bà bản thân đi đứng không tiện, lúc cảnh sát xông vào, vài người đàn ông vẫn đang động tác trên người bà, ăn xin và những người lang thang vô gia cư không sợ cảnh sát, bắt vào tù vẫn có ba bữa để ăn, bọn họ muốn “hưởng thụ” trước rồi tính.
Âm thanh của Cao Thúy Lan không ngừng cầu xin đã trở nên khan tiếng yếu ớt, nhìn thấy cảnh sát chạy đến, phản ứng đầu tiên của bà là kêu cứu mạng, “Cứu cứu tôi, mau cứu cứu tôi!”
Phản ứng thứ hai là nghĩ đến vấn đề mặt mũi của mình, lại dùng tay che đi khuôn mặt của mình, khóc lóc nói, “Để những thằng đàn ông dơ bẩn này cút ra ngoài, đừng quan tâm tôi, ra ngoài, đều cút ra ngoài hết!”
Cảnh sát khóa tay những gã đàn ông đó, cởi áo cảnh phục ra đắp lên cơ thế toàn là dơ bẩn, không một mảnh vải che thân của Cao Thúy Lan, khiêng bà ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Cao Thúy Lan không ngừng nắm bộ cảnh phục đó che lên mặt, làm bộ phận phần dưới cũng đều lộ ra hết, bà biết bản thân lần này là xong đời rồi, nhưng tưởng rằng chỉ cần che mặt đi, không để người khác nhận ra, còn có thể tìm lại một ít sĩ diện.
Nhưng bà không biết bên ngoài có nhiều phóng viên đến thế, càng quên là Dương Liễu vẫn đang ở bên ngoài “đợi” bà.
“Mẹ! Mẹ!” Cao Thúy Lan vừa mới bị khiêng xuống lầu, Dương Liễu đã xông qua đó, âm thanh sắc nhọn và “đau thương”, “Mẹ, mẹ bị làm sao thế này? Bọn họ……bọn họ làm sao có thể đối xử với mẹ như thế được?”
Bị nói trúng tâm tư, sắc mặt Lục Văn Bân có chút không tự nhiên, không kiên nhẫn nói ra một câu, “Cô……cô quả thật là không thể hiểu nổi!”
Anh quay lưng đi, định muốn rời khỏi.
Anh còn phải đi bệnh viện xem mẹ mình như thế nào rồi.
Nghe nói là đã bị người ta hại rồi.
Mẹ của mình ở khu đèn đỏ bị ăn xin, dân công, ve chai thân phận hạ tiện cưỡng hiếp, anh chỉ cảm thấy bản thân cái mặt không còn sĩ diện nào.
May mà Dương Liễu vẫn chưa có bị thế nào, nếu như Dương Liễu cũng bị thế đấy, anh không còn cách làm ăn tiếp ở Vinh Thành nữa!
Lục Văn Bân muốn đi, Dương Liễu đương nhiên không có dễ dàng cho anh đi gặp Cao Thúy Lan.
Chuyện này vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô, Cao Thúy Lan đã mất hết sĩ diện, lỡ như lão phế vật làm vỡ nắp bình, lại nói những chuyện cuộc sống riêng tư xáo trộn của cô và chuyện cô hại bà toàn bộ đều nói cho Lục Văn Bân nghe thì sao?
Lục Văn Bân khẳng định sẽ tin lời của Cao Thúy Lan……
Nghĩ như thế, Dương Liễu đã nắm lấy tay Lục Văn Bân, “Anh đứng lại cho tôi! Tôi hỏi anh, Lục gia phá sản là chuyện thế nào?”
Đây cũng là câu hỏi mà cô bây giờ muốn hỏi nhất.
Vừa mới lúc đầu nghe được phóng viên nói Lục gia phá sản, cô còn tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng cô ở trong cục cảnh sát, đã xác định Lục gia là phá sản thật, nữ cảnh sát hỏi cung thậm chí hỏi cô và Cao Thúy Lan có phải do Lục gia phá sản, không còn tiền tiêu, nên mới định đi bán……