Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 138 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
“Tôi chỉ là thấy có chút đau, sao lại sau này không thể làm đàn ông? Điều này chắc là giả, các người cố tình phóng đại bệnh tình, để tôi đưa nhiều tiền trị liệu, đúng không?”
“Anh Lục, xin anh buông tay!” Bác sĩ lạnh lùng nói: “Bệnh viện tư chúng tôi viện phí có hơi mắc một chút, nhưng vẫn chưa có tiền lệ cố ý phóng đại bệnh tình của bệnh nhân, kết quả kiểm tra chính là như thế, tay phải và chân trái anh đều bị trật xương và nát xương, với lại vô cùng nghiêm trọng, cho dù dùng thuốc tốt nhất cộng thêm sức khỏe thật tốt, cũng không thể bình phục như một người bình thường.
Nam, bộ, phận sinh dục, đã hỏng hoàn toàn, với lại, phát viêm, tôi đến tìm anh, để anh tự ra quyết định, nếu như không cắt đi bộ phận hư đó, anh sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, nếu như cắt đi… thực ra, bất kể cắt hay không, cũng không thể hoạt động bình thường được, nên tôi kiến nghị, hay là cắt bỏ đi? Ít nhất là có thể giữ tính mạng!”
“Anh nói gì? Sao lại…nghiêm trọng như thế được?” Lục Văn Bân giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch ra, toàn thân không ngừng run rẩy: “Không! Tôi không tin! Tôi không tin tôi lại trở thanh như thế!”
Trước đây Dương Liễu nói hắn không có khả năng sinh con, đã đủ đả kích hắn, nhưng giờ đây, bệnh viện này lại nói với hắn, hắn ngay cả khả năng làm đàn ông cũng không được?
“Anh có thể không tin, có thể đi bệnh viện khác kiểm tra, bệnh viện chúng tôi không có bất kì ý kiến nào, nhưng tôi chỉ nhắc nhở anh, bệnh tình của anh đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn kéo dài, có thể không chỉ là phẫu thuật cắt bỏ cơ quan sinh, dục,!Anh tự quyết định đi!”
Bác sĩ nói xong, có chút tức giận hất tay của Lục Văn Bân ra, nói nhỏ một câu: “Sao gần đây lại gặp phải loại bệnh nhân này! Thật xui xẻo!”
Bác sĩ bệnh viện này trước đây cũng từng xem bệnh cho Tô Tương, sau khi nói xong về bệnh tình của Lục Văn Bân, anh ta liền đi ngày, lại nghe một giọng quen thuộc hét lên.
“Bác sĩ đâu! Bác sĩ ở đây, mau đến cứu tôi! Mau cứu bà ta!”
Lại là Vân Bính Hoa ôm Tô Tương đến, mà Tô Tương đã rơi vào hôn mê sâu.
Giọng nói của Tô Tương yếu ớt là thường, lại thêm vào đó bà nói tốc độ chậm, nghe như một người già đang hấp hối, Vân Bính Hoa chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.
Toàn thân ông khẽ run lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tương Tương, anh vẫn nên đứng đây tốt hơn, bác sĩ nói qua, em vừa truyền máu cong, sức khỏe rất yếu, nên cố gắng nằm giường điều trị, vậy… em nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài mua tí đồ ăn cho em.”
Nói xong, Vân Bính Hoa nhanh chóng muốn rời đi.
“Bính Hoa! Anh đừng đi!” Tô Tương đưa tay ra hướng về Vân Bính Hoa: “Em không muốn ăn, em chỉ cần…”
“Bà đừng làm loạn nữa được không?” Vân Bính Hoa vốn đã rất buồn phiền, lúc này, đột nhiên phát bực lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Tương: “Bà có biết bệnh bà nghiêm trọng thế nào không? Bác sĩ vừa chửi anh một trận, nói là anh không chăm sóc tốt cho em, thật là nực cười, sức khỏe là của em, không phải của anh, sao anh biết mà chăm sóc?”
“Ông…ông sao lại…nói lời đó?” Tô Tương không ngờ, Vân Bính Hoa đột nhiên lại dùng ngữ khí lạnh lùng như thế nói chuyện với bà, đột nhiên thấy uất ức.
“Bính Hoa, ông chê tôi bệnh đúng không? Chê tôi liên lụy ông đúng không?” Tô Tương nói, nước mắt ứa ra.
Nếu như là trước đây, lúc bà khóc sẽ khiến cho Vân Bính Hoa lập tức chạy đến xót thương bà, nhưng giờ bà người không ra người, mà không ra ma, vừa khóc thì càng khó coi hơn, Vân Bính Hoa đâu còn nhẫn nại để dỗ bà.
Âm lượng của Vân Bính Hoa càng lớn hơn: “Bà đừng khóc nữa được không? Bà khóc làm tôi thấy rất phiền! Tôi chê hay không chê bà, bà chả phải cũng mắc bệnh này rồi sao? Ai khiến bà bị bệnh này?!”