Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 150 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Nội bộ tàu ngầm.
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đứng trước bàn điều khiển, ống nhòm đã nhô lên, có thể thấy rõ tàu vượt biên trên mặt biển còn đang chạy về phía cảng C với tốc độ bình thường.
“Anh Hoắc, làm sao đây? Hiện giờ là ban đêm, thấy không rõ tình hình trên thuyền đánh cá, hay là, cử hai người đi lên thăm dò?” Giang Mạc Thần nhìn chằm chằm tàu vượt biên trong tầm mắt, sốt ruột nói: “Này cũng đã biết em gái đang ở ngay trên chiếc thuyền kia rồi, chỉ nhìn thế này? Anh nhịn được, em nhịn không được!”
“Cậu không cần kích thích tôi.” Hoắc Nhất Hàng bình tĩnh nói: “Kích thích tôi, tôi cũng sẽ không cử cậu qua đó, cậu không có kinh nghiệm cứu con tin!
“Đó là do anh bất công!” Giang Mạc Thần bỗng nhiên giống như một đứa trẻ không có kẹo ăn vậy, mặt không vui nói: “Chuyện anh chính là Quân tiên sinh, em đến bây giờ mới biết được, anh giấu em làm nhiều chuyện như vậy, còn không cho em tham gia, anh Hoắc, chiếc thuyền nhỏ của tình hữu nghị lật rồi lật rồi!
“Cậu không thích hợp làm những chuyện đó, Hoắc Nhất Hàng khó mà giải thích được vài câu: “Cậu là con trai duy nhất của Giang gia, gia nghiệp lớn thế này của Giang gia cần cậu đi kế thừa, cậu chịu không nổi cực khổ, có thể lên chiến trường với bọn lính đánh thuê sao? Cậu xem đây là chơi sao! Im lặng mà ở 1 chỗ đi!”
Giang Mạc Thần á khẩu không trả lời được, rầu rĩ nói 1 câu: “Ba mẹ anh chẳng phải cũng sinh đứa con là anh sao? Bất công chính là bất công, còn chỉ chọn lời hay để nói.”
“Cái này cũng không thích hợp với cậu lắm,” Hoắc Nhất Hàng nói: “Giả gái làm loạn thì tìm phụ nữ đi, tôi không ăn loại này của cậu!”
Nói xong, anh quay đầu, nói với người đàn ông mặc quân trang đứng ở một bên khác: “Gấu bắc cực, bảo diều hâu chuẩn bị một chút, ba người chúng ta lên thuyền.”
Trước mắt tình hình của tàu vượt biên nhìn vào rất bình yên, anh có thể đi theo hoài, chờ thuyền đánh cá cập bến mới ra tay, nhưng ngay cả Giang Mạc Thần cũng đợi không được, sao anh đợi được chứ? Rời xa vợ yêu suốt mấy ngày rồi, mỗi một phút với hắn mà nói đều là dày vò, anh phải nhìn thấy cô nhanh một chút, xác định cô bình an không bị gì mới có thể yên tâm.
Năm phút sau, Hoắc Nhất Hàng mang theo lính đánh thuê thuộc hạ gấu bắc cực và diều hâu, rời khỏi tàu ngầm, lặng lẽ đi lên tàu vượt biển.
Đêm rất tối, nhưng ánh trăng đủ sáng, có thể dễ dàng tìm thấy kẻ địch trên tàu vượt biên, lính đánh thuê chuyên nghiệp, một người có thể cản thiên quân vạn mã, đối phó mấy tên lưu manh, dễ như trở bàn tay, chỉ là bởi nhiệm vụ lần này của bọn họ không giống lúc trước, chỉ cần mục tiêu, thương vong đều có thể mặc kệ, hiệu suất cũng bị kéo chậm một chút.
Ba người phân công, gấu bắc cực đến đầu tàu, diều hâu đến đuôi tàu, Hoắc Nhất Hàng phụ trách giải quyết hết những tên lưu manh trong khoang tàu, rồi mới tập trung lại, tìm đường xuống đáy khoang tàu, giải cứu con tin.
Kẻ địch trên đầu tàu có năm người, gấu bắc cực bỏ ra sáu phút, im hơi lặng tiếng mà xử lí, kẻ địch ở đuôi tàu chỉ có hai người, sau khi diều hâu xử lí bọn chúng xong, đến khoang tàu trước.
“Cái đó Hoắc...... Là Hoắc tổng phải không? Tôi cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện yêu đương, hay là, chúng ta đi lên trước, tìm một nơi thoải mái chút rồi nói? Chị Vân Khuynh mấy ngày nay cái gì cũng chưa ăn, cơ thể rất yếu, phải tranh thủ bổ sung dinh dưỡng cho chị ấy.” Cố Du yếu ớt đề nghị.
“Được.” Hoắc Nhất Hàng gật đầu, đôi mắt tiếp tục dừng lại trên mặt Vân Khuynh, nhưng lời thì nói cho Cố Du nghe: “Tôi thấy tinh thần cô còn tốt, cô tập hợp người trong khoang tàu lại rồi dẫn lên trên khoang.”
Nói xong, anh đã bế Vân Khuynh lên, dẫn đầu rời khỏi đáy khoang.
Đèn trong phòng điều khiển sáng lên, sau khi đi lên, Vân Khuynh mới cảm giác được không khí hơi sạch sẽ một chút, nhưng cô nhìn xung quanh, lại phát hiện nơi này lại không có thi thể.
“Khuynh Khuynh, sao thế?” Hoắc Nhất Hàng thấy Vân Khuynh nhìn xung quanh, cho là cô lo lắng còn có kẻ địch, liền nói: “Kẻ địch trên thuyền ngoại trừ Dương Liễu ra đều chết hết rồi, hiện trường quét dọn qua, em sẽ không nhìn thấy tử thi và máu tươi, đừng sợ.”
Thì ra, anh lo cô sợ, cho nên cố gắng dọn sạch thi thể và máu.
Trong lòng Vân Khuynh nhất thời bị ấm áp lấp đầy, cô co rút trong lòng Hoắc Nhất Hàng: “ Không sao, Nhất Hàng, chỉ cần có anh ở đây, em không sợ.”
Hoắc Nhất Hàng thu lại cánh tay, sự tín nhiệm và sự ỷ lại của cô dành cho anh khiến anh cảm thấy mặc kệ phải bỏ ra nhiều thế nào đều đáng giá.
May mắn, cô không có chịu sự tổn thương không thể cứu vãn nào, may mắn, cô lại ở trong lòng anh.
Anh vừa ôm Vân Khuynh ra ngoài, vừa nói với cô: “Anh dẫn theo bác sĩ tới, anh đưa em đi gặp bác sĩ trước, kiểm tra một chút tình trạng sức khỏe của em.”
Năm phút sau, Giang Mạc Thần mới vừa lên thuyền, liền bị Hoắc Nhất Hàng gọi tới đón bọn người Cố Du, thấy Vân Khuynh Khuynh vẫn tốt, chỉ là mỏi mệt và đói dẫn đến thân thể suy yếu, anh cũng yên lòng.
Thế nhưng không nghĩ tới, anh vừa bước vào cửa phòng điều khiển, liền bị một người phụ nữ cầm một cái chén đựng cơm thừa, “bộp” một tiếng đập vào trán.
Sau 1 hồi hoa mắt chóng mắt, máu và dầu dọc theo mặt anh chảy xuống......