Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 152 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Y tá không ngờ sự việc là như vậy, nhìn ánh mắt khổ sở đan xen chua xót cùng bi thương của cô, y tá nhịn không được, hỏi: “Vậy người con gái mà anh ấy yêu có yêu anh ấy không?”
Tống Nhan lắc đầu: “Vân Khuynh rất ưu tú, đã chọn Hoắc tổng.”
“Vân Khuynh?” Y tá kinh ngạc: “Chính là cô gái Vân Khuynh tháng này sẽ làm đám cưới lớn với Hoắc Nhất Hàng của tập đoàn Hoắc Thị?”
“Cô biết bọn họ à?” Tống Nhan cười khổ: “Ưm, chính là bọn họ.”
“Vậy bên ngoài chính là người bạn tốt duy nhất của Vân Khuynh tiểu thư, Tống Tây Hoa Tống tiên sinh?” Cô y tá này là một tiểu hoa si, thường ngày rất thích tìm hiểu thông tin về những nhân vật lớn, nên hiểu biết rất nhiều.
“Phải, anh ấy chính là Tây Hoa tiên sinh.”
“Vậy cô sợ gì nữa!” Y tá có chút hưng phấn nói: “Tôi nói cô biết, tục ngữ có câu, nam theo đuổi nữ, cách một ngọn nói, nữ theo đuổi nam, chỉ là một bãi cát, sống trên đời không dễ gì gặp được người mình yêu, không phải người yêu thì phải làm cho thành người yêu chứ, sao lại từ bỏ dễ dàng như vậy.”
“Vân Khuynh là rất tốt, nhưng ai cũng có lương duyên của riêng mình, chờ tới lúc Vân Khuynh kết hôn với Hoắc Nhất Hàng, Tống Tây Nam đó giờ luôn cô đơn sẽ tiếp tục cô đơn, lúc người đàn ông chịu tổn thương do thất tình, cô nên thừa dịp chen vào, cho anh ấy ấm áp, yêu thương, động viên cổ vũ, kéo anh ấy ra khỏi bóng tối thất tình, anh ấy sẽ nhìn thấy cô thôi!”
“Hơn nữa, cô cũng đã ngủ qua với anh ta, con cũng có rồi, chẳng phải là điều kiện rất tốt hay sao, dưỡng thai cho tốt rồi sinh đứa con ra, anh ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô, loại người như anh ấy thường là người rất tốt, không thể nào ghét bỏ đứa con được.”
Y tá nói vậy, làm tim của Tống Nhan có chút dao động, như có tia sáng hi vọng chiếu vào: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, cô a, nghe tôi nói không sai đâu, tôi được mệnh danh là hồng nương của bệnh viện này mà, nhiều cặp do tôi thúc đẩy mà bây giờ sống rất hạnh phúc với nhau đó. Cô cứ đi ra ngoài, thoải mái nói với Tống Tây Hoa, cô mang thai con của anh ấy, xem anh ấy có phản ứng như thế nào, chỉ cần anh ấy không kêu cô phá thai, mọi chuyện mình đều có thể làm chủ được, cô cũng đâu phải không thích con của mình.”
Đúng vậy a, cô cũng không phải không thích có con, đặc biệt là con của anh ấy.
Đôi mắt Tống Nhan rủ xuống, suy nghĩ một chút, rất nhanh đã ra quyết định —— Vì tình yêu của mình, phải đánh cược một lần.
Tống Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nhưng mà Tống Tây Hoa tiên sinh, người anh thích không phải là tiểu thư Vân Khuynh sao?”
Tống Nhan hỏi gấp, nói đúng bí mật sâu trong lòng Tống Tây Hoa, sắc mặt anh liền biến đổi.
Tống Nhan vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi Tây Hoa tiên sinh, tôi không phải cố ý nói vậy để làm anh tổn thương, chỉ là muốn biết tại sao anh muốn kết hôn với tôi thôi.”
“Lý do, em cũng nhìn ra được mà!” Tống Tây Hoa nở nụ cười khổ sở, “Phải!, trong lòng tôi bây giờ vẫn còn Vân Vân, mấy năm trước cũng vậy, luôn vì cô ấy mà cố gắng, chỉ cần cô ấy cần, tôi sẽ làm! Nhưng bây giờ cô ấy đã có Hoắc Nhất Hàng, người đàn ông tốt hơn tôi rất nhiều.”
“Tống Nhan, cô thích tôi đúng không? Bây giờ còn mang thai con của tôi, kết hôn cũng là chuyện bình thường mà! Vả lại bà nội luôn muốn tôi sớm kết hôn, sinh chắt cho bà bồng, vừa hay cô lại mang thai.”
“Nhưng tôi phải nói trước với cô, tôi kết hôn với cô là chịu trách nhiệm với cô, chịu trách nhiệm với con, đời này cũng không thể cho cô tình yêu, cô sống cuộc sống của cô, tôi sống cuộc sống của tôi, đừng để ý đến những chuyện không nên để ý!”
Sắc mặt Tống Nhan trở nên tái nhợt, thì ra anh muốn kết hôn là vì muốn chịu trách nhiệm với chuyện anh đã làm và đứa con trong bụng.
Đời này cũng không thể cho cô tình yêu? Lời này, nói ra cũng thật phũ phàng!
Anh là người mà cô không nên để ý tới.
“Tôi, tôi biết rồi.” Tống Nhan rũ mắt xuống, giấu đi dòng nước mắt chực chờ trào ra, cố gắng nở nụ cười như thường lệ: “Tây Hoa tiên sinh, tôi rất cảm ơn Tây Hoa tiên sinh trong lúc tôi gặp khó khăn nguy hiểm nhất đã cứu mạng tôi, còn giúp mẹ tôi hỗ trợ tiền thuốc men, tôi chưa từng nghĩ sẽ bắt Tây Hoa tiên sinh chịu trách nhiệm về việc đó, chỉ là trong lòng……”
“Phải! Tôi thích Tống Tây Hoa tiên sinh, anh là người có năng lực tốt, phẩm chất tốt, gặp được anh là điều hạnh phúc nhất trong đời này của tôi, chỉ cần Tây Hoa tiên sinh chịu tiếp nhận tôi, tôi tình nguyện làm người vợ hữu danh vô thực của anh!”
Tống Nhan siết chặt tấm chăn, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Tống Tây Hoa.