Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 154 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
63154.
Vân Khuynh chỉ là có chút hiếu kỳ, chẳng phải chỉ là mấy ngày không gặp, sao lại có người phụ nữ trở thành vị hôn thê của chồng cô.
Giang Mạc Thần cho rằng cô không vui, liền vội giải thích: “Em gái, đây là con đàn bà điên, đơn phương thích Hoắc ca, em không cần để ý cô ta làm gì, người đàn ông của em ưu tú như vậy, đơn phương thích anh ấy không chỉ một hai người, con điên đó chỉ là bám dai một chút thôi.”
Anh đi về phía trước, nhìn Vân Khuynh, lại nói: “Sắc mặt này, miễn cưỡng có thể xem được, em không biết, anh Hoắc lúc đem em từ chỗ đó ra, nhìn bộ dạng yếu ớt tiều tụy của em, lòng anh đau thắt lại…”
“Vợ của anh, chú nói thế, không thích hợp lắm nhỉ?” Hoắc Nhất Hàng nói, lạnh lùng đáp.
Nụ cười trên Giang Mạc Thần cứng đơ, rất nhanh, lại mở miệng: “Không phải chứ? Anh Hoắc, đến em anh cũng phòng bị sao? Em luôn một mực xem Khuynh Khuynh làm em gái, em gái ruột, vậy thì, lòng ta đau thắt…chả phải cũng vì thái hậu đại nhân nhà em đã gọi cả trăm cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình em gái em sao?”
Vừa nói, anh hình như nhớ đến điều gì đó, lấy điện thoại mình ra, mở camera: “Em gái, lại đây, hướng về phía anh cười cái, anh chụp tấm hình gửi cho thái hậu đại nhân, nếu không, chắc bà ấy nhịn không được sẽ giết qua đây mất.”
Giang phu nhân thật sự rất quan tâm đến Vân Khuynh, trong lòng Vân Khuynh lại dịu lại, phối hợp làm một số tư thế đẹp.
“Chụp” một tiếng, Giang Mạc Thần chụp xong, ngẩng đầu lên, thì thấy Giang Mạc Thần bất mãn nhìn anh ta, lập tức hiểu rõ ý của Hoắc Nhất Hàng: “Được, không quấy rầy vợ chồng anh chị thân mật nữa, em đi đây.”
Mắt thấy Giang Mạc Thần đã ra khỏi cửa, còn thuận tay đóng cửa lại, mệnh lệnh người khác canh ở trước cửa, Hoắc Nhất Hàng mới hướng tầm nhìn lên người Vân Khuynh.
“Khuynh Khuynh, đừng nghĩ nhiều, người đàn bà này, không quan trọng!” ý Hoắc Nhất Hàng là Lôi Hoan Ni.
“Dạ, em biết anh chả có ý gì với cô ta” Vân Khuynh nói: “Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, em tin anh, chỉ là, em thấy thái độ cô ta với anh, chắc là khó mà từ bỏ, anh..là vì em mới chọc vào cô ấy?”
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần quen biết một người đàn bà tên Lôi Hoan Ni, vả lại, người đàn bà này còn chạy đến phòng bệnh của cô để quậy, bọn họ cũng chỉ đuổi cô ta đi, phải biết, tính khí hai người này không phải là loại dễ tính.
Cho nên, người đàn bà này, chắc không phải dạng vừa.
“Chuyện này không phải chuyện của em” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh và Mạc Thần cùng nhau đến thành C để làm ăn, thì quen cô ta, cô ta là đại tiểu thư của Lôi Gia đình đám, Lôi Gia chỗ nào cũng quản tới, lần này đến Thượng Hải, anh và Mạc Thần và Lôi Gia hợp tác, mới đụng vào cô ta, nhưng, em không cần để ý cô ta, đợi sức khỏe em khỏe lại, chúng ta sẽ về ngay.”
Người đàn ông thân cao như ngựa kia liền ấp úng, lập tức đáp; “Xin lỗi xin lỗi, mắt tôi không tốt, tôi đợi chuyến sau, tôi đợi chuyến sau!’
Cố Du hận đến nỗi không thể mắng người.
Đây có thể chứa 14 người, lúc này chỉ có cô và Giang Mạc Thần hai người, đâu ra đầy người.
Cửa thang máy dưới sự uất ức và oán giận của cô, từ từ khép lại.
Giang Mạc Thần trống một tay ra, trực tiếp ấn xuống tầng hầm dưới lầu một, ngữ khí lạnh xíu: “Con gái duy nhất của Cố Gia Cố Du? Ba mẹ cô có nói với cô Bổn thiếu là người không thể chọc vào trong toàn Vinh Thành này không?”
“Nói rồi thì đã sao? Không nói thì đã sao? Giang Mạc Thần, tôi nói anh biết giờ là xã hội pháp trị, con nha đầu tôi không sợ anh!” rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng Cố Du lại mang một khí thế không muốn thua cuộc.
“Thật không?” Giang Mạc Thần cười một tiếng: “Không sợ tôi? Ừm? Tiếc là đây không phải Vinh Thành, cho dù lão tử ra gặm ngươi đến nát, cũng không ai dám nói ta nửa lời!”
Âm thanh vừa dứt lời, môi hắn lại đè cô xuống, người phụ nữ toàn thân bị ép vào tường, đôi tay ôm lấy mặt của cô, vô nghi kỵ hôn môi cô, mặt cô, cổ cô, xuống dưới nữa, gặp chướng ngại, kéo dây kéo quần áo cô xuống, thì nắm hai cục tròn tròn trắng ngần trong tay, môi cũng chạm vào đó, mở răng của mình ra, nhẹ nhàng gặp nhắm bồ đào đỏ mê hoặc lòng người kia!
“Hả...Ngươi...”
Đôi mắt của Cố Du mở tròn ra, khuôn mặt nóng bừng lên, tên lưu manh chết tiệt ấy lại dám cắn..chỗ đó của cô!
“Ting!” một tiếng, đến lầu một.
Thang máy mở, Cố Du chưa phản ứng kịp, đã bị Giang Mạc Thần ôm đi.
Anh nhanh chóng tìm được chỗ đỗ xe chuẩn xác của mình, đó là lúc anh đến Cảng C để thuận tiện nên mua nó.
Cửa xe mở ra, người phụ nữ trong lòng bị ném vào hàng ghế sau, thân thể người đàn ông tùy hứng đè xuống, “Bịp!” cửa xe đóng chặt....