Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 169 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Một người đàn ông mặc quân phục, chân mang giày đen giẫm trên bãi cỏ, bị Lôi Hoan Ni ôm chặt lấy.



Lúc cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô là khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai.



“Lôi Hoan Ni?” Giọng của người đàn ông nghe rất nhẹ nhàng êm tai, có chút mê hoặc.



Lôi Hoan Ni rụt cổ lại, “Phải, tôi là Lôi Hoan Ni!” Không biết tại sao khi đối mặt với người đàn ông này, cô lại vô thức trả lời câu hỏi của anh ta trong khi cô cũng không biết anh ta là ai!



Nhưng, đây chắc chắn là một đàn ông rất nguy hiểm.



Môi anh ta khá trắng, chứng tỏ người này đang rất lạnh, trong mắt không hề có tia ấm nào, làn da khỏe khoắn được phô ra, dáng người thẳng tắp cúi xuống nhìn cô, làm cô có cảm giác bị áp bức rất mãnh liệt.



Người đàn ông như vậy, còn nguy hiểm hơn cả anh hai, phải tránh xa ra!



Chỉ chốc lát, Lôi Hoan Ni đã đưa ra những nhận xét đối với người đàn ông này.



Giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền xuống: “Em còn định bám lấy giày của tôi bao lâu nữa, nếu em thích đến vậy tôi có thể cởi ra cho em!”



Lôi Hoan Ni lập tức từ dưới đất bò dậy: “Ai thèm giày thối của anh!”



Hoắc Nhất Hàng dẫn theo Vân Khuynh đi tới, thấy người đàn ông liền lên tiếng chào hỏi: “Bạc tiên sinh.”



Người đàn ông này, lại là vị hôn phu mà Lôi Đông Hãn tuyển chọn cho Lôi Hoan Ni – Bạc Giản Thương.



Anh ta xuất hiện ở đây, nhưng không phải do Hoắc Nhất Hàng nói cho anh ta biết, xác thực lúc trên máy bay, Hoắc Nhất Hàng định nói cho anh ta biết, nhưng sau khi nghĩ lại thì đã từ bỏ suy nghĩ đó.



Cho nên, đây chắc chắn là do Lôi Đông Hãn đã tra ra được Lôi Hoan Ni đang ở trên máy bay của Giang gia nên kêu Bạc Giản Thương đến đón cô.



Có thể thuyết phục ba mẹ Giang cho anh ta đến sân bay đón người, Bạc Giản Thương này cũng không phải đơn giản..



“Hoắc tiên sinh.” Bạc Giản Thương cũng chỉ đơn giản trả lời Hoắc Nhất Hàng một tiếng.




Anh cố gắng nhấn mạnh chữ “thương”, Cố Du liền hiểu ý của anh, trừng mắt nhìn anh một cái, muốn đẩy anh ra nhưng xung quanh đang có rất nhiều người nhìn, cô chỉ có thể rầu rĩ đi theo anh.



Đi vào biệt thự của Giang gia, quả nhiên ba mẹ của Cố Du đã đợi sẵn trong đó, nhìn thấy con gái mình trở về an toàn, họ mới yên tâm.



Ngồi trong biệt thự Giang gia được một lúc, Hoắc Thành Quân kiên quyết muốn dẫn Vân Khuynh đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, dù Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh có nói thế nào cũng không thay đổi được quyết định của bà, đành phải đồng ý.



Rời khỏi Giang gia, Hoắc Thành Quân liền kêu tài xế lái xe đến một bệnh viện gần nhất.



Không nghĩ tới, tài xế lại chọn đúng bệnh viện tư mà Tô Tương đang nằm.



Hoắc Nhất Hàng nắm tay Vân Khuynh đi tới lầu một của bệnh viện liền nghe có tiếng người lớn tiếng chửi rủa: “Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, tôi cũng có đưa tiền, sao lại không trị cho vợ của tôi?”



Vân Khuynh hướng theo tiếng chửi nhìn qua, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.



Người đang chửi rủa đó, lại là Vân Bính Hoa.



Nếu như không phải là người cô đã quá quen thuộc chắc cô sẽ không nhận ra, vì Vân Bính Hoa bây giờ không còn là bộ dạng hăng hái trong bộ đồ vest nữa!



Ông ta đang mặc bộ quần áo rẻ tiền ở ngoài chợ, trên áo còn dính đầy vết bẩn, tóc tai rối xù, như đã lâu không có chải chuốt qua……nhìn chẳng khác gì mấy tên ăn mày đã lâu không tắm, người đầy hôi thối.



Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân cũng nhận ra Vân Bính Hoa.



“Đó không phải là Vân Bính Hoa sao? Sao lại thành bộ dạng như vậy?” Hoắc Thành Quân kinh ngạc hỏi.



Không đợi Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh trả lời, bà đã nói ra hai chữ: “Báo ứng!”



“Tiền ông đưa là của đợt này, vậy còn tiền thuốc mấy đợt trước thì sao? Làm người phải biết điều chút đi chứ, đây là bệnh viện, mà còn là bệnh viện tư nhân, không phải trung tâm từ thiện, trị bệnh phải có tiền chứ, chúng tôi đã nhân từ không đuổi mấy người đi rồi, nếu ông còn ở đây lớn tiếng làm loạn như vậy tôi đành kêu bảo vệ tới lôi mấy người ra ngoài thôi!”



- ------ Nhóm dịch: Boss – app: iNovel -------