Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 173 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


63173.



“Được.”



Vân Khuynh gật đầu, trong lòng cô cũng rất phức tạp, nếu một mình đối diện với Tô Tương và Vân Bính Hoa, thực là có chút khó khăn.



Vị trí của Tô Tương rất dễ tìm, cô chỉ cần đi theo lang can đến phòng truyền máu, Vân Bính Hoa lại không ở cạnh bà ta.



Nhìn thấy quý bà từng xinh đẹp mỹ lệ biến thành bộ dạng thê thảm như thế, khuôn mặt bệnh hoạn như sắp chết, đến cả Vân Khuynh cũng có chút kinh ngạc.



Không biết là do bệnh tình của bà lâu rồi không kịp được điều trị và chăm sóc, hay là do tâm trạng của Tô Tương sau khi bệnh nên càng mới trở nên tệ như thế, hoặc là do bà ta và Vân Bính Hoa sớm đã không hòa hợp như xưa...tóm lại, Tô Tương lúc này, cho người ta cảm giác, chính là một âm hồn tăm tối như người chết.



Làn da từng trắng ngọc gà kia giờ trở nên vàng sạm không còn sáng bóng, anh mắt hốc hác, khóe mắt lộ nếp nhăn, môi cũng không có tí máu.



Bà co rút dưới tấm chăn, dựa vào tường, nhìn khó chịu thê thảm vô cùng, hiện rõ ràng đang gánh chịu cơn đau vô cùng lớn.



Bà cho rằng Vân Bính Hoa rời xa bà, là nghĩ cách kiếm tiền để rửa máu cho bà, cho nên, bà cứ kiên nhẫn chịu đựng, đợi chờ, dù rằng sự nhẫn nhịn và đợi chờ trong từng giây từng phút ấy đều đầy sự đớn đau.



Thấy mấy người Vân Khuynh qua đây, bà ngây ra chút, sau đó, trong mắt phát sáng.



Bà vùng dậy, muốn qua nắm lấy Vân Khuynh, nhưng vì quá đau, vừa đi được nửa bước, đã “ngã nhào” xuống nền nhà, ngã rất đau thương, thê thảm.
Thứ duy nhất không so được với bà, là người phụ nữ đó tự đi đẻ, không có đàn ông bên cạnh, còn Vân Bính Hoa, một bước cũng không rời ở đó trông bà.



Ba đứa trẻ đều là bé gái sơ sinh, sinh ra đã được bỏ vào hộp giữ ấm.



Bà nhớ, người phụ nữ đó cũng họ Vân, nhắc đến cha đứa nhỏ, mặt bà ta đầy đau khổ, còn nói con bà sau này cũng theo họ bà, một gọi là Vân Tình, một là Vân Điềm. Bà ta nói cuộc đời bà quá khổ, mong con mình sau này mỗi ngày, đều là ngày nắng đẹp, đều sống cuộc đời ngọt ngào.



Bà cảm thấy tên này rất hay, lại muốn hơn con bà ta một bậc, nên lấy tên con mình là Vân Khuynh.



Chả lẽ...bệnh viện lại đem Vân Tình và Vân Khuynh trao nhầm?



“Tô Tương, bà nhớ ra gì?” Vân Khuynh nhìn mắt Tô Tương có gì bất thường, nhanh chóng hỏi và chờ đợi.



“Giám định quan hệ này là thật?” Tô Tương nhịn đau khổ, ngẩng cao đầu, thăm dò và đàm phán với Vân Khuynh: “Nếu là thật, ta chắc biết ngươi là con gái ai, nhưng nói với ngươi, ta có ích gì?”



“Thật không?” mắt Vân Khuynh sáng lên, rất nhanh lại yên tĩnh lại: “Ngươi muốn lợi ích gì?”



“Cho ta 100 triệu! Giúp ta tìm con gái ruột ta về đây.” Tô Tương hùng hổ mở miệng.



“Ha” Vân Khuynh cười, càng điềm tĩnh hơn: “Nếu bà đã biết thân thế của ta, chứng mình lúc bà sinh đã xảy ra chuyện gì đó, ta chỉ cần đến bệnh viện lúc đẻ tra một cái, sẽ tìm ra manh mối ba mẹ ruột ta, với lại, lúc bà ở trong bệnh viện, chẳng qua chỉ hơn 20 mấy năm, lúc đó nhiều bác sĩ chắc vẫn còn, tôi chỉ cần đi tìm, chắc không khó, tại sao ta cho người 100 triệu, sao phải giúp ngươi tìm con gái ruột?”