Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 215 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


“Quan chỉ huy phu nhân, hôm nay tin tức có, ‘Cô nữ minh tinh nổi tiếng Tôn Vi Vi nửa đêm cùng đàn ông lạ vào khách sạn nghỉ, nghi là tình mới công khai!’‘Vợ chính của phú hào An thị bản địa gặp gỡ bồ nhí, xé quần áo đánh lộn ngay trên đường.’ ‘Ở thôn A thành phố Vinh Thành cán bộ xâm nhập vào nhà cưỡng hiếp bà già sáu mươi mấy tuổi bị bắt giữ.’ ‘Nữ thần mông mật đào nổi tiếng, thân hình ma quỷ mặt như thiên sứ, nhưng lại có sở thích đặc biệt.’ ‘Từ sáng hôm nay, sẽ chấp hành quy định nộp phạt mới, tăng……”



“Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi.” Lôi Hoan Ni lại một lần cắt lời của người giúp việc.



Người này còn mỗi sáng thức dậy thì xem tin tức hơn nữa còn có bản lĩnh đã xem không quên? Được thôi, cô tính nhầm rồi.



“Hỏi anh một câu hỏi toán học, trong ba mươi giây cho tôi kết quả.” Tròng mắt xoay động, Lôi Hoan Ni nói, bình phương của bình phương số 10324 tương đương bao nhiêu?” Số lớn thế này, không tin là anh ta có thể tính nhẩm ra được, mau dùng máy tính điện thoại tính toán đi.



Nhưng mà……



“Quan chỉ huy phu nhân, bình phương của bình phương 10324 là……” Người giúp việc nghĩ ngợi một hồi, liền báo ra một chuỗi các dãy số.



Còn Lôi Hoan Ni lại không thể nói anh ta tính nhầm, tại vì cô cũng chỉ là nói đại, ngay cả bản thân cũng không biết đáp án là gì, đương nhiên không cách nào phán đoán được anh ta đúng hay sai.



“Anh tên là gì?” Lôi Hoan Ni chỉ có thể hỏi với vẻ mặt thất vọng.



“Quan chỉ huy phu nhân, thuộc hạ Ngô Tài.”



“Vô tài? Tôi thấy anh cũng có tài đấy chứ!”


Người mà Bạc Giản Thương anh thích, chính là của anh, cho dù là anh cả ruột thịt cũng không thể giành với anh!



Dưới mệnh lệnh của Bạc Giản Thương, Lôi Hoan Ni đi hết cả ngày, cũng không thể tìm được một chiếc di động, và ban đêm, sắp sửa ùa đến.



Cô không thể nào không cúi đầu ủ rũ trở về phòng ngủ, rửa sạch sẽ bản thân, ngồi trên giường đợi Bạc Giản Thương về.



Cô cảm thấy bản thân trong khoảnh khắc này như là tần phi hậu cung cổ đại, trong xã hội phong kiến nghiêm khắc chặt chẽ, chỉ có vận mệnh bị áp chế, vì một lấy được một ít tự do tội nghiệp, không thể không vi phạm ý nguyện thật sự của bản thân, đi nghinh hợp chiều chuộng đế vương.



Đúng, chính là sủng hạnh, còn là sủng hạnh cô không nguyện ý!



Lôi Hoan Ni nghĩ như thế, lại giận đến nghiến chặt răng.



Tên ngang ngược vẫn là tên ngang ngược, ngay cả những thuộc hạ được dạy ai ai cũng kì quặc, ngay cả di động cũng không tìm được, đúng là tức chết mà!



Đang trong lúc phẫn nộ bất công, Bạc Giản Thương trở về.



Đẩy cửa bước vào, thấy Lôi Hoan Ni đã mặc bộ đồ ngủ, ngoan ngoãn ngồi lên trên giường, sắc mạnh thanh lạnh mới đỡ hơn chút.



Người phụ nữ này tuy trái tim vẫn chưa hướng về anh, cả ngày chỉ muốn rời bỏ anh, vẫn gọi là ngoan ngoãn chút rồi.



Anh bước nhanh qua đó, liền đứng kế bên giường, cởi áo khoác ra, tiện tay ném xuống một bên ghể sofa.



“Không mấy dễ dàng tranh thủ được thời gian hoạt động tự do, em dùng như thế rồi, nói tôi nghe.” Giọng điệu chậm rãi, rõ ràng là câu hỏi, nhưng lại mang theo mệnh lệnh không thể phản kháng tại.



Trong lòng Lôi Hoan Ni tức thời sợ hãi, anh……anh sẽ không biết cô hôm nay đi vòng vòng để dò thám chuyện tìm di động rồi chứ?