Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 235 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


63235.



Bên trong cửa đẩy bị một bàn tay to lớn mang bao tay màu trắng kéo ra, người đàn ông thân hình cao lớn đứng áp vào cửa, khuôn mặt như bức tượng không cảm xúc, nhưng trong ánh mặt lại mang ngọn lửa khiến người ta khiếp sợ.



Thực sự chính là Bạc Giản Thương!



Hắn vẫy tay chào Lôi Hoan Ni” “Hoan Ni, lại đây.”



Lôi Hoan Ni nhanh chóng quay người chạy.



Cô ta khó khăn lắm mới nhờ được Đàm Lạc dẫn cô ra ngoài, mà lại bị bắt lại?



Không cần nghĩ cũng biết là do Bạc Giản Thương đích thân bắt cô về, nhất định là sẽ tức giận rồi.



Nếu đúng là Bạc Giản Thương bắt cô về, kết cục sẽ rất thảm rất thảm.



Cho nên, đương nhiên phải trốn.



Tuy nhiên, không nhất định sẽ chạy thoát, nhưng có thể kéo dài thêm phút nào hay phút ấy.



Bạc Giản Thương bước ra, thấy Lôi Hoan Ni kinh sợ như chú thỏ, dùng hết sức chạy đến trước mặt cô, miệng móc lên, nói: “Thông báo xuống, bao vây toàn bộ chỗ này, trước khi trời tối, tôi không muốn thấy bất cứ động vật nào xuất hiện tại đây, người của mình, cũng cút xa chút cho ta!’



“Vâng, chỉ huy trưởng!” anh chàng thu ngân soái ca kia lập tức nở nụ cười, cung kính tuân lệnh.



Xem ra, quan chỉ huy muốn đích thân đi bắt phu nhân, bắt được rồi, sẽ “thi hành chính pháp tại chỗ”! cho đến trước khi trời tối?



Không hổ là quan chỉ huy, lực “chiến đấu” kinh người.
“Con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ, ngươi đừng phát ra tiếng động quá lớn đó.” Một lát sau, Lôi Hoan Ni phục hồi lại tâm trạng của mình, trừng mắt nhìn con thỏ, nhỏ tiếng nói: “Bên ngoài có người xấu, ngươi dám kêu, chúng ta đều bị người xấu bắt đi, đốt rồi đem hầm, thành canh, ngay đến xương còn không còn! Nhưng ta thấy ngươi ốm như thế, cũng không có thịt, chắc chỉ hầm canh được thôi.”



“Ý kiến không tệ chi bằng, mời ta ăn chung?” Giọng một người đàn ông vọng ra.



Toàn thân Lôi Hoan Ni tê cứng, ngẩng đầu lên, người đàn ông đứng trong hang đó, không phải Bạc Giản Thương thì là ai?



“Ngươi..ngươi là ai! Cái đó….mắt ta lúc rơi xuống bị hư rồi, không nhìn thấy.” Lôi Hoan Ni nhắm mắt lại, hai tay đưa ra giả vờ sờ soạng: “Ngươi là người làm hố bẫy thú sao? Có thể lương thiện tí, cứu ta ra?”



“Con thỏ này? Thỏ này là đồ ngươi bẫy được, ta sẽ không động lòng tham, ngươi cứ đem đi, hầm canh uống.”



Trong lòng Lôi Hoan Ni nghĩ cô đã vật lộn với bao cây cỏi động bật mới tới được đây, vật lộn rất lâu rất lâu mới tới chỗ người đàn ông này, cho rằng hắn không tìm ra cô, không ngờ hắn tìm ra nhanh vậy!



“Tôi đích thực là người làm bẫy thú này, con thỏ hoang đó chẳng qua là tiện tay nhìn thấy rồi ném vào thôi, con thú tôi muốn bắt thực sự chính là, sau khi cười nhẹ “ha”, Lôi Hoan Ni nhanh chóng bị cơn gió thổi qua, trước mặt có một bóng đen lướt qua, Bạc Giản Thương đột nhiên nhảy ra, không có tí thương tích nào.



Một giây sau, thân hình cao lớn của hắn đè xuống, đôi tay lướt qua cô, dùng sức lực của mình bao quanh cô, không cho cô tý không gian nào.



“Mắt bị té hư rồi? Không nhìn thấy sao?” Bạc Giản Thương cười nhìn thân thể bé nhỏ đang không ngừng run rẩy kia; “Vậy cũng đỡ, chút nữa ta trực tiếp lấy dao móc mắt cô ra là được.”



“Không! Đừng móc mắt tôi!” Lôi Hoan Ni lập tức mở mắt: “Rồi, mắt tôi khỏi rồi, nhìn thấy rồi, lúc nảy…có chút bụi bay vào trong.”



“Thật?”



“Thật hơn cả vàng thật.”



“Vậy..nhìn ta!”