Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 271 :

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


63271.



Tiêu Trì chịu không nổi, đưa tay qua, trực tiếp ôm chặt eo của Vân Điềm, kéo người vào xe, điên cuồng hôn lên môi cô.



Vân Điềm còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Tiêu Điềm ép vào vị trí ghế ngồi, sức của đàn ông, cô nhất thời hốt hoảng: “Anh..ứ..”



Đàn ông này, rõ ràng đang cương lên? Chắc là muốn nện cô?



Biểu hiện có cần đáng sợ thế không?



Tiêu Trì thật là quyết định lấy hành động thực tế để giáo huấn Vân Điềm!



Thật là cho rằng anh ta Tiêu Trì không hiểu chuyện nam nữ sao? Còn dám trước mặt anh giở thủ đoạn, đừng trách anh không biết thương hoa tiếc ngọc, chính miệng cô đã nói, giờ chúng ta đã là vợ chồng, muốn anh hoàn thành trách nhiệm của người chồng, cô cũng phải hoàn thành trách nhiệm của người vợ chứ!



Nhưng trên thực tế, Tiêu Trì quả thật không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ giới, tuy chuyện này cũng thấy người ta làm qua, nhưng tự mình làm, mùi vị này, thì chỉ có mình mới biết.



Anh đang hoàn toàn dò tìm cảm giác ngọt ngào bên trong miệng, chỗ nào mềm, thì cắn chỗ đó, chỗ nào ngọt, thì hận không thể nuốt cả vào trong bụng, ngọn lửa nhiệt huyết như vậy, không biết nặng nhẹ như vậy, qua vài lần, đã làm đau Vân Điềm.



Lại lần nữa, răng của người đàn ông gây đau cho môi của chính mình, Vân Điềm cuối cùng cũng nhịn không nổi nghiêng đầu, thở một hơi không, bất mãn nói: ‘‘Tiêu Trì, anh tuổi chó hả? Sao thích cắn người khác vậy!’’



Vân Điềm mới chuyển đầu ra, nụ hôn của Tiêu Trì đã xuống tới dưới cổ, khiến người cô tê dại, một trận run nhẹ.



Anh lại phát hiện ra thứ gì đó thú vị, nên điên cuồng hôn vào gân cổ của Vân Điềm, sau đó theo đường đó đi xuống….



Gió thổi vào rừng trúc, nghe xào xạc, giống như một bản nhạc giao hưởng, trong khung cảnh mát mẻ, nhiệt độ trong xe bỗng lên cao đột ngột.
Âm thanh đó lọt vào tai của Tiêu Trì khá rõ ràng, toàn thân lại nóng lên, lại kiềm lại.



‘‘Sao? Cô còn sợ tôi bán cô à?’’ Tiêu Trì cúi đầu nhìn Vân Điềm, nhìn đôi mắt to lớn của cô: ‘‘Vậy cô an phận một chút, chuyện hôm nay… thôi đi, nếu cô còn dám bỏ thuốc tôi…’’



Vân Điềm lập tức lắc đầu liên tục: “Không dám nữa, tôi không dám bỏ thuốc đó cho anh nữa!”



Nói xong, cô lại thì thầm: ‘‘anh dũng mạnh như thế, đâu cần uống thuốc đó.’’



Mặt Tiêu Trì tê cứng, nhưng mọi thứ khác lại đập mạnh.



Đến biệt thự, tất cả mọi người đều nhận được tin tức từ tài xế, toàn bộ cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Trì và Vân Điềm.



Quản gia thì cúi đầu thấp gần như sát sàn nhà: ‘‘Chủ nhân, phu nhân, nước nóng ở phòng tắm đã chuẩn bị xong, chủ nhân và phu nhân đi tắm trước đi!’’



Vân Điềm thấy nhiều người đợi ở đây, bỗng cảm thấy ngại, trực tiếp úp mặt vào lòng của Tiêu Trì.



Tiêu Trì không nhịn được cười nhẹ, chọc cô: ‘‘Lúc nãy cô còn to gan lắm mà? Sao giờ thành con rùa rụt cổ rồi?’’



Rùa rụt cổ, chẳng phải là bộ dạng cô hiện nay sao?!



‘‘Vậy không giống nhau’’ Vân Điềm bực bội đáp.



Cô có gan hỗn láo trước mặt Tiêu Trì, là vì cô thích anh, muốn nhanh chóng nắm thóp anh, nên không màng mọi thứ, nhưng không đại điện cho việc không nghi kỵ gì trước mặt kẻ khác.