Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 293 :
Ngày đăng: 11:43 19/04/20
Sắc mặt Tống Tây Hoa lập tức cứng lại, kiên định trên mặt và quyết tâm trong mắt Tống Nhan cho anh biết, cô thật sự muốn ly hôn rồi, với lại, còn nghĩ rất kĩ rồi?
Không biết lửa giận từ đâu đốt mất lý trí anh.
“Ly hôn? Tống Nhan, lúc đó muốn kết hôn là cô, bây giờ muốn ly hôn cũng là cô, cô thật sự nghĩ tôi dễ nói chuyện vậy sao?”
“Tây Hoa tiên sinh.” Tống Nhan không nóng không lạnh nhìn Tống Tây Hoa: “Lúc đó muốn kết hôn không chỉ mình tôi, con tôi có thể không sinh, tôi cũng có thể không gả, Tống Nhan tôi tuy nghèo khổ, nhưng không đến nỗi bán đi hôn nhân và con của mình. Anh nói muốn kết hôn, bà nói muốn kết hôn, tôi cũng đồng ý, tôi vốn nghĩ qua, sống cả đời với anh, dù anh không thích tôi, cũng tôi yêu anh là đủ.
Nhưng 1 năm rồi, tôi phát hiện tôi sai rồi, con sinh rồi, đến nhìn thẳng anh cũng không nhìn tôi, chị Vân Khuynh chỉ chịu 1 chút thương tổn, cũng không phải tôi khiến chị ấy bị thương, anh liền đổ tất cả sai trái lên người tôi, haha, tôi nói như vậy, anh lại nói tôi ích kỷ đúng không?
Nhưng anh dựa vào đâu? Dựa vào đâu có thể không kiêng kị hoài nghi tôi? Tốn thương tôi? Chẳng qua là vì tôi yêu anh.
Nếu vậy, tôi không yêu anh nữa là được chứ gì?
Anh không yêu tôi, liền có thể yêu người phụ nữ khác, tôi chê anh dơ, tôi không cần anh nữa, có thể không?
Anh cảm thấy tôi tiếp cận anh có mục đích, có âm mưu, vậy tôi liền biến mất, không xuất hiện trước mặt anh nữa được chưa?
Tức giận trong lòng không cho phát tiết, đột nhiên phát ra, kéo cô lại, áp lên tường, xé rách áo cô: “Tống Nhan, đồ độc ác toàn mưu kế, cô đang ở đây lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Nếu vậy, chúc mừng cô, cô thành công rồi!”
“Cô không phải muốn tôi chơi cô sao? Vậy đừng ồn ào nữa, tôi thỏa mãn cô!” Nói xong, tay anh đưa vào quần áo cô.
Hoặc vì động tác của 2 người quá lớn, đứa trẻ trên giường “oa” 1 tiếng khóc lên.
Tống Nhan cố gắng chống trả vài lần nhưng không thoát, gấp gáp, đưa tay tát 1 cái, “bộp” 1 tiếng lên mặt Tống Tây Hoa.
Đánh đến Tống Tây Hoa mơ hồ, cô nhân cơ hội đẩy anh ra, đi đến trước giường bệnh, ôm con, lạnh lùng nói: “Tống Tây Hoa, tùy anh nghĩ, nhưng đây là phòng bệnh của con tôi, mời anh nói lý 1 chút, đừng ảnh hưởng đến việc trị bệnh của con, đi ra!”
Cái tát lúc gấp gáp, lực đạo cũng không nhỏ, Tống Tây Hoa rất nhanh cảm thấy mặt truyền đến cảm giác nóng rát, mặt càng âm trầm, nhưng nhìn đứa trẻ trong lòng Tống Nhan khóc lớn tiếng vậy, anh chỉ có thể cứng rắn nói 1 câu: “Tối nhất định phải về nhà!”
Hoàn cảnh của phòng bệnh này khiến anh cảm thấy áp lực, thậm chí là thiếu ô-xi, anh không nghĩ kĩ cảm xúc này từ đây đến, quay người, rời khỏi, còn đóng cửa rất mạnh!
Mà sau khi Tống Tây Hoa ra khỏi cửa, người phụ nữ nghe lén bên ngoài lập tức quay người, vòng quay đường khác trốn đi.
Hiển nhiên là phụ nữ Tống Tây Hoa mang về biệt thự tối qua --- Ngô Mỹ Lệ.
Đối thoại trong phòng của Tống Tây Hoa và Tống Nhan cô nghe rõ ràng.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------