Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 296 :

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


63296.Cô nhìn xung quanh, căn phòng này vốn dĩ đã cũ nát, khắp nơi đều là cái lỗ, lại thêm dáng người Tống Nhan nhỏ nhắn xinh xắn muốn chui qua không phải chuyện khó, cô ôm đứa bé bò ra ngoài từ cửa sổ bị vỡ



Thế nhưng là vừa đặt chân xuống đất, liền nghe thấy tiếng phát ra từ bên trong.



“Uả! Sao hết tiếng rồi, tên tiểu tử Võ Tử đó còn to không biết xấu hổ tiếng nói cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp, nhanh thế đã mệt mỏi rồi à, đi! Vào xem tên tiểu tử mất mặt sao.”



Tống Nhan nghe xong lời này, liền co cẳng chạy, cô biết đây là cơ hội sống sót duy nhất của cô và đứa con.



Nếu như lần này cô không chạy thoát mà bị bắt về, nhất định sẽ bị hành hạ tới sống không bằng chết, quan trọng nhất chính là, con cô nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm.



Quả nhiên cô chạy chưa được bao lâu, phía sau liền có vài tiếng bước chân và tiếng chửi rủa.



“Mẹ nó, con tiện nhân đó lại hạ độc thủ!”



“Mau đuổi theo, sau khi đuổi kịp chơi chết cô ta!”



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tống Nhan cảm thấy mình càng ngày càng mệt, thế nhưng cô vẫn ra sức chạy trước, bọn cướp phía sau cơ bản đã trông thấy bóng dáng của cô, hướng về phía cô mà kêu, ý đồ làm tan rã ý chí của cô.



Đừng chạy, mày chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn trở về với tụi tao đi!



Cô ra sức chạy, thế nhưng trong tình thế cấp bách, cô không biết là mình đã lựa chọn một con đường không lối thoát, mãi đến khi —— Con đường trước mặt bị nước biển xanh thẳm cắt đứt hoàn toàn!



Nhìn biển cả rộng mênh mông vô bờ bến, nhìn vào đẹp như vậy, lại khiến cho cô hoàn toàn tuyệt vọng!




Quả nhiên, vẫn là đường chết sao?



Bọn cướp từng bước từng bước tới gần, mặt nở nụ cười càn rỡ: “Chạy đi! Chạy đi! Sao mày không chạy nữa!”



Tống Nhan lùi lại một bước, gót chân tới gần bên vách núi, cô nhìn bọn cướp trước mặt, lại nghĩ tới Tống Tây Hoa cúp điện thoại của cô 1 cách vô tình, cô cười lớn thê thảm, bởi vì trên mặt dính máu, nụ cười này lọt vào mắt mọi người nhìn sao cũng thấy dọa người, ngay cả bọn cướp cũng không khỏi rùng mình một cái: “Trở về nói với Ngô Mỹ Lệ, cô ta thắng rồi, nhưng tôi không phải là thua bởi cô ta, tôi là thua bởi Tống Tây Hoa!”



Cúi đầu xuống, cô hôn lên trán đứa con một cái, nước mắt rơi như mưa: “Bảo bảo, là mẹ có lỗi với con, thế nhưng ba con chưa từng yêu con, nếu như để con ở lại trên thế giới này, mẹ cũng không yên tâm, con hãy đi với mẹ......”



Lời nói vẫn chưa nói xong, cô đã ôm chặt đứa con, không chút do dự nhảy xuống biển! -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------



“Làm sao đây? Cô ta nhảy xuống biển tự sát, lần này tiêu rồi.” Một tên cướp chạy lên nhìn xuống dưới vách núi 1 chút, thất kinh nói, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tiền không có, còn làm chết người!”



“Thông báo cho con mụ lẳng lơ đó trước, lấy được tiền rồi trốn qua nước ngoài!” Một tên cướp khác nói.



“Đúng, cứ làm vậy đi! Bọn cướp run rẩy móc ra điện thoại ra.



Ngô Mỹ Lệ nhận được tin Tống Nhan đã chết, đầu tiên là trong lòng hoảng hốt, theo đó trên mặt liền nở nụ cười ác độc: “Chết càng tốt, xong hết mọi chuyện, chuyện này trời biết đất biết các ngươi biết tao biết, tiền tao sẽ gửi cho các ngươi, nhanh chóng rời khỏi đó!”



......



Đêm đã khuya.




Tống tây Hoa mặt mày bí xị ngồi trên ghế sa lon, thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh không nhớ rõ mình đã ngẩng đầu nhìn đồng hồ hết bao nhiêu lần, từng tiếng từng tiếng tí tách của đồng hồ trên tường khiến anh bực bội không thôi, đã mười hai giờ khuya, sao Tống Nhan còn chưa mang theo con trở về?! Cô ta đi đâu rồi?



Ngồi đợi thêm một lúc, anh vẫn là nhịn không được, bấm gọi Tống Nhan, sau khi điện thoại “tút tút tút” vài tiếng, vẫn không có người nghe, anh không kiềm chế được cơn giận cầm lấy ly thủy tinh trên bàn trà đập mạnh xuống sàn nhà, phát ra tiếng va đập thanh thúy chói tai, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy trên mặt đất.



Anh vô cùng nóng: “Tống Nhan, cô gan lắm, đợi sau khi cô về, tôi nhất định sẽ giáo huấn cô.”



Anh giận dữ lên lầu, nhưng là vào phòng Tống Nhan và đứa con, nằm lên giường, ép buộc mình đi ngủ.



Thế nhưng dù nhắm mắt lại, nhưng lại lật qua lật lại không sao ngủ được.



Cảm xúc bực bội dần dần được dịu đi, anh chợt nhớ tới cú điện thoại kì lạ mà Tống Nhan đã gọi cho anh.



Không biết tại sao, trong lòng anh bỗng nhiên có chút lo, còn chưa kịp nghĩ kĩ, điện thoại liền reo lên, anh ngồi dậy, ai ngờ, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Ngô Mỹ Lệ.



Lông mày anh lập tức chau lại, quả quyết cúp điện thoại, đắp chăn đi ngủ, trên chăn còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt của Tống Nhan, hương thơm nhàn nhạt đó tựa như thuốc an thần vậy, khiến trái tim nóng nảy bất an của anh dần dần trở nên bình tĩnh, cuối cùng anh cũng buồn ngủ, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.



Trong giấc mơ, cả người Tống Nhan đều là máu, ôm đứa con, mang theo nụ cười thê thảm: “Tây Hoa tiên sinh, con của em con đi rồi, kiếp này điều mà em thấy may mắn nhất chính là gặp được anh, chuyện hối hận nhất chính là yêu anh, nếu có kiếp sau, em chỉ nguyện chúng ta cũng không gặp lại nhau nữa!”



“Tống Nhan!” Tống Tây Hoa hô lớn một tiếng, giật mình tỉnh lại, sau lưng, đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết.



Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, anh nhìn cũng không nhìn liền ấn nút trả lời, cầm điện thoại bước xuống giường.



m thanh từ đầu dây bên kia trầm ổn có lực: “Chào anh, xin hỏi có phải anh là Tống Tây Hoa Tống tiên sinh không? Sáng nay, bên bờ biển phát hiện một xác nữ, thẻ căn cước cho thấy, là vợ của anh Tống Nhan, phiền anh mau chóng tới bãi biển số 7 ở phía Tây ngoại ô xác nhận lại, ngoài ra, người chết không thể sống lại, xin anh nén bi thương!”



“Oanh” một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang nổ trên đỉnh đầu.



Tống Tây Hoa bỗng dưng mở to hai mắt, xém chút không đứng vững được.



- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------