Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 309 :

Ngày đăng: 11:43 19/04/20


63309.



“Tống Tây Hoa, anh nhất định thấy mình chỉ làm một chút chuyện nhỏ? Chẳng qua là thêm một người đàn bà, chẳng qua là cúp điện thoại, có sao đâu? Đúng không?



“Tôi…” Tống Tây Hoa á khẩu không nói nên lời.



Trước đây anh vốn nghĩ vậy, nhưng từ khi nhận thức được mình cũng có tình cảm với Tống Nhan, anh đã không cho rằng như vậy.



Giờ đây, những lời đó, lại không dám nói ra.



“Xin lỗi.” Anh chỉ cúi thấp đầu, thành thật nhận lỗi.



Tống Nhan cười nhạt: “Nhưng không phải mỗi câu xin lỗi, đều có thể đổi thành Không sao.”



Cô vốn thân thể yếu ớt, lại bị kích động mạnh, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối lại, thân thể ngã nhào phía trước, nhanh chóng ngất đi, Tống Tây Hoa đưa tay ra ôm cô, tim thắt lại, nhìn phòng phẫu thuật xíu, ôm lấy Tống Nhan chạy, miệng sợ hãi hét lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có người ngất đi.”



Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng đến kiểm tra, kiểm tra xong, quay lại nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Tây Hoa, nói:



“Đừng lo lắng, chỉ là hỏa ngược tâm nên ngất đi, nghỉ ngơi nhiều là được.”



Tống Tây Hoa chỉ đành đưa Tống Nhan về giường bệnh, truyền nước, ở bên cạnh cô, cách hai phút lại đến phòng cấp cứu coi thử tình hình.
Mấy ngày nay anh nói xin lỗi rất nhiều, nên có chút sợ.



Nhưng ngoài ba từ này, anh không biết nói gì, làm gì, lần đầu tiên, anh thấy mình bất lực như thế!



Tống Nhan tỉnh dậy, liền nhìn lên trần nhà, ngửi mùi thuốc khử trùng đầy trong phòng, mắt quay vài vòng, trong lòng tỉnh ra, vội bật dậy, lớn tiếng hét: “Tiểu Hy!”



Cô gỡ chăn ra, ngay đến dép cũng không mang, vội và chạy khỏi phòng bệnh…



Tống Tây Hoa vừa nói xong với Viện trưởng, bác sĩ phụ trách bệnh tình của Tiểu Hy, Tống Nhan đã đâm vào, đầu cô rối bời, sắc mặt trắng bệch, tinh thần có chút kích động, ánh mắt nhìn Tống Tây Hoa, rồi qua chất vấn: “Tống Tây Hoa, con tôi đâu? Anh đem con tôi đi đâu?”



Cô đến phòng cấp cứu trước, nhưng cấp cứu xong rồi cũng không ai nói cô con cô ở đâu, tình huống ra sao.



Tống Tây Hoa vội ôm cô: “Con không sao, Nhan Nhan, em đừng nôn nóng, anh dẫn em đi thăm nó.”



Vừa nói, Tống Tây Hoa ôm Tống Nhan, gật đầu nhìn Viện Trưởng và bác sĩ phụ trách, rồi ôm cô đến phòng bệnh ICU.



Tống Nhan thấy con xong nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng cô không dám khóc lớn,sợ tiếng khóc của mình quấy rầy con.



“Tiểu Hy con mau tỉnh lại, mẹ ở đây, sau này mẹ tuyệt đối không xa con lâu như vậy, xin lỗi Tiểu Hy…”