Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 321 :
Ngày đăng: 11:43 19/04/20
Nhìn vẻ hoảng loạng của Tống Nhan, hận ý trong lòng Ngô Mỹ Lệ càng tăng lên, ánh mắt hung tợn trợn to, cả con mắt tràn ngập chỉ máu đỏ tươi: "sao? Cô không đành lòng để Tống Tây Hoa chết? Nhưng năm đó hắn lại đành lòng với cô!"
"Nên mới nói! Phụ nữ đều là sinh vật cực kỳ ngu xuẩn. Buồn cười!"
Ngô Mỹ Lệ lại nói, lấy điện thoại của Tống Nhan ra, trước mặt cô gọi cho Tống Tây Hoa.
Điện thoại vừa đổ chuông, giọng Tống Tây Hoa truyền sang bên này: "Nhan Nhan, em đi đâu rồi? Có phải đi với Cố Lạp không? Em về đi, Tiểu Hy tỉnh rồi, nó đang tìm em, em lập tức về đây!"
"Cố Lạp, sao lại là Cố Lạp, tôi là Ngô Mỹ Lệ!" Ngô Mỹ Lệ lạnh lùng nói: "Nhan Nhan của ngươi đang trong tay tôi, ngươi nên sớm đến đây, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cố ấy trở nên thật thảm thương đấy, ngươi cảm thấy nên, hiếp, trước, giết, sau hay sao?"
"Ngô......Mỹ Lệ?" Tống Tây Hoa chết lặng. Ngô Mỹ Lệ chả phải đã chết rồi sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện, lại còn bắt lấy Tống Nhan?
"Cố Lạp, tôi cảnh cáo anh, anh đừng giở trò, Ngô Mỹ Lệ sớm đã chết rồi." Tống Tây Hoa nghĩ rằng đây là thủ đoạn của Cố Lạp.
"Chết rồi, tôi chết đi rồi, Tống Nhan cũng đã chết rồi chăng? Nhưng cô ta lại sống trở lại, thì tôi sao lại không thể sống lại?" Ngô Mỹ Lệ hung hăng nói: "tôi trải qua những ngày trong ngục tù 5 năm nay sống không bằng chết, nhưng mà sau 5 năm, anh và Tống Nhan lại vẫn gương bể lại lành à? Tống Tây Hoa, thứ mà Ngô Mỹ Lệ này không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được!"
"Ngươi tốt nhất mau đi qua đây, nhớ đem theo chút tiền, năm trăm triệu thì sao? Tôi muốn cái thẻ nước ngoài, từ giờ bắt đầu, tôi chỉ đợi nửa tiếng, nếu như anh không tới, tôi sẽ cho người cưỡng bức người vợ yêu thương nhất của ngươi! Sau đó đem hình khỏa thân của cô ta tung lên mạng, khiến máu tươi của cô ta chảy đến giọt cuối cùng cho đến chết!"
"Không! Cô không được đối xử như vậy với Nhan Nhan, tôi đến, tôi lập tức đem tiền đến, cô đừng quá kích động." Tống Tây Hoa nghe được những lời hung hăng như vậy, bất kể đối phương có phải là Ngô Mỹ Lệ hay không (anh ta không có ấn tượng gì với Ngô Mỹ Lệ, cho nên ngay cả giọng nói của Ngô Mỹ Lệ cũng không nhận ra.) nhưng anh ta biết rằng, Cố Lạp lại thật sự thích Tống Nhan, chắc chắn không thể nào đối xử như vậy với Tống Nhan rồi.
"Cô......ý cô là gì?" Tống Tây Hoa giật mình trợn to mắt ra.
"Ý gì à? Người vợ thương yêu nhất của ngươi đã bị những đại ca tôi mời hãm hiếp rồi đấy? Anh có muốn biết, lúc cô ta nằm bên dưới thân người những người này, có những biểu hiện như thế nào sao? Cô ta vẫn luôn khóc, vẫn luôn cầu xin, vẫn luôn mắng chửi anh đấy!"
Ngô Mỹ Lệ mời những thằng côn đồ kia nghe vậy, có chút nghi hoặc.
Bọn họ vẫn chưa đụng vào người của người phụ nữ đó mà? Mụ xấu xí này sao lại nói họ đã hãm người phụ nữ ấy chứ?
Suy nghĩ kỹ chút xíu, là sẽ hiểu ra, mụ xấu xí này đang cố ý chọc tức chồng của người phụ nữ đó mà.
"Không sai, người phụ nữ của Tống Tiên Sinh thật tươi ngon á, làn da ấy chỉ cần bóp nhẹ cũng ra nước rồi, thật sướng đi."
Bọn du côn ấy thuận theo những lời nói của Ngô Mỹ Lệ thốt ra những lời khó lọt tai.
"Nghe nói đã là phụ nữ sinh nở qua, nhưng mà bên dưới vẫn rất chật hẹp, không khác gì còn trinh, chỉ là không nghe lời tí, hại tôi phải tát vào mặt vài cái, đánh đến đau cả tay này."
"Khóc cũng kích thích nữa, cô ta càng khóc thảm, tôi càng hưng phấn, đợi chuyện nơi này xong rồi, tôi sẽ đi làm thịt cô ta vài lần nữa......"
"Ngô Mỹ Lệ, cô nói trong vòng nửa tiếng tôi đến kịp, cô sẽ không hãm hại Nhan Nhan mà, cô......" cả người của Tống Tây Hoa bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng, tim đau cùng cực không thể thở nổi.