Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 36 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Ngược lại Tô Tương không giống như Vân Bính Hoa trực tiếp chửi rủa Vân Khuynh, ánh mắt bà dừng lại vài giây khi nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng, mới quay sang nói với Vân Khuynh: "Con đừng trách cha con đã giận dữ như vậy, sự việc này con gây ra thực sự sai rồi! Mẹ hiểu hôn sự giữa con và Văn Bân, là cha mẹ đã làm con khổ sở, nhưng Liễu nhi là em gái của con mà, sao con lại có thể có tư tưởng ác độc như thế, sao lại bôi nhọ nó là Tiểu Tam chứ?”



“Còn nữa......bây giờ con vẫn chưa cùng Văn Bân làm thủ tục ly hôn mà, vậy thì vẫn là con dâu của Lục Gia, là vợ của Văn Bân, con phải chú ý giữ khoản cách với người đàn ông lạ, đừng gây ra tiếng tăm không tốt nữa.”



Vân Khuynh hiểu rằng buổi tang lễ ngày hôm nay sẽ không được bình yên nữa rồi, nên sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.



Nhưng mà Vân Bính Hoa và Tô Tương vừa mới đến thì đã nói những lời như thế với cô rồi, trái tim cô như bị những cây kim châm vào thật đau đớn.



Huyết mạch đang chảy trên người là tình thân ruột thịt, muốn gạt bỏ, vốn dĩ không dễ dàng gì.



Cô ta lặng im một hồi, bèn đem cảm xúc cố đè nén xuống.



Tiếp đó, cô ta lạnh nhạt ngẩng đầu lên, cười một cách đầy sự mỉa mai: “Ông Vân, bà Tô, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ ràng với hai người rồi, hai người không xem tôi là con gái, thì sau này tôi xem như không có cha mẹ rồi......hai người đều là những người nhĩ thông mắt sáng mà, sao vẫn nghe không hiểu tiếng người thế?”



Vân Bính Hoa và Tô Tương chưa kịp trả lời gì, cô ta nói tiếp: “Nếu như hai người vẫn muốn giả điếc, cũng không sao, tôi sẽ tốn thêm tí nước bọt nữa, nói một lần rõ ràng minh bạch—tôi, Vân Khuynh, từ nay trở đi, sẽ không còn là con gái của Vân Bính Hoa và Tô Tương nữa, và không có bất cứ mối quan hệ nào với hai người nữa!”



“Ngay cả cha mẹ tôi cũng không nhận rồi, thì còn em gái nào nữa?



“Hai người vác mặt từ đâu đến đây viếng tang lễ của bà nội tôi mà còn dám tỏ vẻ oai phong nữa?”



“Nói đến bôi nhọ, tôi đâu cần bôi nhọ Dương Liễu là kẻ Tiểu Tam đâu chứ? Cô ta vốn dĩ là đứa chưa cưới đã chữa, lại chữa cái giống của chồng một người đã có vợ, của kẻ Tiểu Tam ấy sao?”



“Nhưng mà, tôi có thể nói cho các người biết, tôi không có hơi sức đâu mà phát tán những tin tức kia, trong thời gian này, tôi lúc nào cũng ở lại đây thủ hiếu bà nội, đến cả cửa của linh đường tôi cũng chưa từng bước ra, tôi không giống như các người, thừa biết mẹ ruột của mình qua đời, đến một ngày thủ hiếu cũng không có, lại còn giúp đỡ hung thủ giết người đi khắp nơi minh oan, các người không cảm thấy đã thiếu nợ bà nội, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay các người!”




"Đó cũng là do Tô Phu Nhân chiều hư cô ấy thôi! Tôi muốn hỏi Tô Phu Nhân, bà nói con gái nuôi của bà không thể đội trên đầu cái chữ Tiểu Tam, sợ hủy hoại thanh danh của cô ta, sợ con cô ta sinh ra sẽ bị điều tiếng, chẳng lẽ con gái ruột của bà Vân Khuynh sau này không cần tái giá à? Là có thể bị cho là Tiểu Tam sao? Là có thể không cần danh tiếng sao? Vân Khuynh và con cái của Vân Khuynh sau này có thể chịu đựng sự điều tiếng không công bằng sao?"



"Việc này......" cả người của Tô Tương không ngừng rung rẩy, sắc mặt tái bệt: "Vân Khuynh làm chị, thì phải nhường em gái rồi, phải vì em gái làm một chút việc chứ......"



"Nhường? Một cái lý do vô liêm sĩ và ích kỷ!" Giang Phu Nhân lại hảo bất lưu tình nói: "Tô Phu Nhân, bà muốn Vân Khuynh phải nhường gì nữa à? Cha mẹ cô ta? Hôn nhân cô ta? Đàn ông cô ta? Danh dự cô ta? Và cả......mạng của cô ta!"



"Chả phải Dương Liễu tự nguyện làm Tiểu Tam sao? Cô ta đã làm bẩn khuôn mặt của mình, lại còn muốn lấy mặt Vân Khuynh thay thế cho cô ta à? Trên đời này làm gì có người mẹ ruột thịt nào dã tâm như bà cơ chứ!"



"Tôi......tôi......" Tô Tương chưa từng bị người khác mắng mỏ như vậy, nước mắt bỗng chốc tuôn trào ra, giường như cực kỳ sợ Giang Phu Nhân, lại giường như muốn mượn cớ giải thích cho hành vi của mình, nhưng lại không tìm ra cớ gì?"



Chứng kiến vợ mình bị bức đến khóc, Vân Bính Hoa nhanh chóng kéo bà ta đứng dậy, ôm vào lòng, đồng thời, trợn mắt nhìn Vân Khuynh một cách dữ tợn: "Đứa nghịch nữ như ngươi, những người này, có phải ngươi cố tình tìm đến bắt nạt mẹ ngươi không?"



Vân Khuynh bỗng có chút kích động muốn đuổi cổ Vân Bính Hoa và Tô Tương ra ngoài.



Hai người này, vì bảo vệ Dương Liễu, mà dám hành động đến mức như vậy, nếu như, bọn họ có thể đối xử tốt với cô ta dù chỉ 1 phần vạn lần thì tốt......không, cô đã không cần đến lòng tốt của họ rồi, sẽ không còn cần đến nữa!



Cô ta nở nụ cười mỉa mai, nói: "Giang Phu Nhân nói chuyện hay làm việc gì trước giờ đều dựa vào tâm trạng của mình, tôi vẫn không có bản lĩnh lớn đến nổi khiến bà ta và những vị phu nhân này giúp tôi làm gì được."



"Hơn nữa, con mắt nào của ông nhìn thấy những vị Phu Nhân này ức hiếp Tô Tương? Chẳng qua là nói vài lời thật lòng mà thôi......"



"Tôi thích câu nói này, con người tôi, trước giờ đều thích nói thật lòng!" Giang Phu Nhân đặt ánh mắt nhìn vào Vân Khuynh, vừa ý nói: "Vân Khuynh à, Mạc Thần nhà chúng tôi nói không sai, cô xác thực là cô gái tốt, là con mắt của hai người này bị hư rồi, tôi thấy bon họ thiên vị đến như vậy, thì cô không thể trở về Vân Gia nữa, hay là, để tôi nhận cô là con gái của tôi được không?"