Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 43 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


6343.



“Cái này……” Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng không dám khẳng định là sẽ không có người phụ nữ nào mang theo cái bụng bầu vào nhà anh.”



Tâm trạng Vân Khuynh bỗng dưng nặng nề: “Anh……anh nói vậy là có ý gì?”



Chẳng lẽ trước giờ Hoắc Nhất Hàng luôn gạt cô?



Anh chỉ là đang nói đùa với cô? Hoặc là……trêu cô thôi phải không?



Một nháy mắt, loại cảm giác đau thương, phẫn nộ vì bị lừa gạt lại lần nữa dâng lên mãnh liệt trong người cô!



Cô đột nhiên giơ tay lên, giận dữ đập vào bàn tay của Hoắc Nhất Hàng đang đặt trên ngực cô.



Hoắc Nhất Hàng biết cô đã hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích hai câu: “Ý của anh là, năm nay mẹ anh còn chưa tới 50 tuổi, còn rất nhiều người theo đuổi, nếu mẹ anh tái hôn thì vẫn có thể có con mà, nhưng mà mẹ anh tính tình ôn hòa, chắc sẽ không có chuyện diễu võ giương oai thái quá đâu.”



“Mẹ anh?” Vân Khuynh có chút xấu hổ.



Sắp 40 tuổi mà còn có ý định sinh con?



“Đúng vậy a, nếu điều kiện và sức khỏe cho phép, lúc trước anh có nghe bà nói qua ý định này, bà luôn cảm thấy anh chỉ có 1 mình, không có anh chị em gì, sợ anh cô đơn.”



Nhắc tới mẹ của mình, Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười ấm áp, thông qua nét cười của anh, Vân Khuynh có thể đoán được mẹ anh là một người rất hiền lành dịu dàng.



Có thể dạy dỗ ra một đứa con siêu phàm ưu tú như anh, mẹ anh hẳn là một người mẹ rất vĩ đại!



Không giống Tô Tương, luôn mặc kệ cô không lo, còn cấu kết với Dương Liễu ức hiếp cô, chèn ép cô......



Nghĩ tới đây, ánh mắt Vân Khuynh lại ảm đạm.



Hoắc Nhất Hàng thấy mặt cô không vui, liền biết mình đã nhắc tới chủ đề không nên nhắc, vội nói: “Được rồi, anh đi pha nước nóng cho em, em vào ngâm mình đi, ngủ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ không còn cảm giác đau nhức nữa.”



Nói đến đây, anh khoác khăn tắm lên người, đi về phía phòng tắm pha nước, sẵn tiện tắm rửa.



Chờ Vân Khuynh tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, trong phòng đã ngào ngạt mùi hương dịu nhẹ của tinh dầu hoa cỏ, mùi trái cây ngòn ngọt, thần kinh căng thẳng đều nhanh chóng được thả lỏng.



Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cùng nhau ngủ trên một chiếc giường lớn……Cho đến sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua màn cửa, rọi xuống mặt giường mềm mại.
Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô rửa chén cho anh, anh sẽ nói cho cô biết.



Vân Khuynh đành phải cầm tô, đi vào phòng bếp rửa.



Hoắc Nhất Hàng liền dựa vào cửa bếp, đem những việc và kết quả mà mấy ngày nay mình đã làm kể hết một lần cho Vân Khuynh biết.



Ánh mắt của anh nhìn vào Vân Khuynh, nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của cô đang rửa sạch sẽ cái tô, trong tim có cảm giác yên bình đến lạ.



Giống như anh với cô đã trở thành vợ chồng, cuộc sống an yên.



Nghe Hoắc Nhất Hàng kể xong, Vân Khuynh liền nói: “Hèn gì mấy bữa nay Vân Bính Hoa với Tô Tương gặp mặt em là chửi không ngừng, lại thêm việc Dương Liễu đại náo ở đám tang bà nội, em có thể trực tiếp đưa đơn ly dị với Lục Văn Bân rồi.”



“Ừm, có thể.” Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút, nói: “Khuynh Khuynh, em đi theo anh một chút!”



“Đi đâu?” Vân Khuynh hỏi: “Em có cần thay quần áo không?”



Cô chỉ có bộ đồ hôm qua mặc qua đây, hiện đang mặc trên người là đồ ngủ do Hoắc Nhất Hàng chuẩn bị cho cô, chỉ cần đồ lót sạch sẽ thì bên ngoài mặc gì cũng được, lát nữa sẽ đem hành lý của mình sang đây sau.



Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Đi đến chỗ anh ở, không cần thay đồ, chỉ ở đối diện thôi!”



Cái gì? Đối diện?



Vân Khuynh trợn to mắt, ở đây một tầng chỉ có 2 căn hộ, căn của cô ở phía Tây vậy không lẽ căn của anh ở phía Đông?



Vậy chẳng phải là chỉ cách nhau hai cánh cửa?



Đi vào nhà của Hoắc Nhất Hàng, hai bên tường được làm thành hai tủ sách lớn, bên trên có cả ngàn cuốn sách, trên bàn khách là một bộ ấm trà tinh xảo, trên ghế sôpha còn có một tấm thảm lông được xếp ngay ngắn, nhìn là biết anh đã sống ở đây khá lâu.



Cho nên có thể nói anh không phải là cố tình mua nhà ở đối diện cô mà là cố tình mua nhà cho cô ở đối diện nhà mình.



Trên cơ bản không có gì khác nhau nhưng trong lòng Vân Khuynh lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.



Hoắc Nhất Hàng trực tiếp đi vào căn phòng phía sau bức tường sách, chắc là phòng sách.



Rất nhanh anh đã đi ra, trong tay cầm theo một bộ văn kiện: “Đây là đơn ly hôn anh đã soạn giúp em, em xem qua nếu muốn chỉnh sửa hay bổ sung gì thì nói anh, sau khi hoàn tất anh sẽ đưa em đi lên tòa án xin lập án.”