Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 53 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Vân Khuynh nghe chưa hiểu lời nói bóng gió của Hoắc Nhất Hàng, cô ta trở về phòng, tắm rửa một cách thật thoải mái, mặc lên người bộ đồ nhà ấm áp, dựa vào ghế sofa đợi Hoắc Nhất Hàng đem thức ăn khuya đến, tiện thể để ý sự việc của Vân Gia và Lục Gia.



Cô ta vừa mới mở điện thoại ra, phó Tổng Giám Đốc của Vân Thị Tống Tây Hoa cũng vừa gọi cho cô ta: “Vân Vân, lúc nãy Tổng Giám Đốc đem tập tài liệu có dấu vân tay của cô qua cho tôi, đem 60% cổ phần của công ty đem chia cho ông ta đứng tên, lại đem 40% trong số cổ phần đó chia cho Dương Liễu đứng tên, sau đó lại tuôn tin ra bên ngoài, rằng đem 40% cổ phần này bán ra ngoài, nhưng mà không xem xét bán lại cho cổ đông hiện hữu trong công ty.”



Sau khi Vân Lão Gia Tử qua đời, Đổng Sự Trưởng của Vân Thị trước giờ là Vân Lão Phu Nhân, Vân Khuynh là trưởng chấp hành đứng đầu, Vân Bính Hoa chỉ đeo tên là Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Giám Đốc Tống Tây Hoa là học trưởng của trường đại học Vân Khuynh, năm đó Vân Khuynh cũng chịu đựng sự thúc giục nghiêm túc nên mới chuẩn bị ra nước ngoài học chuyên sâu, chỉ là sau này thi đậu rồi, lại bị Vân Bính Hoa và Tô Tương làm quấy nhiễu gián đoạn việc học.



Nhưng Tống Tây Hoa lại bước ra từ trường đại học tài chính cấp cao, sau khi về nước, vốn dĩ tự mở công ty hoặc là sẽ có tiền đồ tốt phía trước, nhưng vì sự mời gọi của Vân Khuynh, nên đảm nhiệm chức Tổng Giám Đốc này.



Vân Khuynh rất cám ơn anh ta, đã quản lý nội bộ công ty một cách thật tốt, nếu anh ta là người phụ nữ, nhất định sẽ trở thành bạn tâm giao thân nhất với Vân Khuynh, tiếc rằng anh ta lại là đàn ông, cho nên Vân Khuynh chỉ đành giữ khoảng cách thích đáng với anh ta.



Nhận được tin tức truyền lại từ Tống Tây Hoa, sắc mặt của Vân Khuynh bỗng chốc trầm xuống: “Tây Hoa, anh nói gì? Bọn họ quả nhiên dám giấu tôi tiến hành thay đổi cổ quyền à?”



“Giấu cô à? Vân vân, ý cô là......bản đồng ý đó không phải cô ký à?” Tống Tây Hoa nói: “Tôi cũng đoán được là không phải cô ký rồi, chỉ là cảm thấy họ không đến mức to gan đến vậy, rốt cuộc là cha mẹ ruột của mình, lại có thể đi vì một đứa con gái nuôi, mà khiến cô......”



“Tây Hoa, đừng nói họ là cha mẹ tôi nữa, có vẻ như từ lúc sinh tôi ra đã không coi tôi là con của họ rồi, lúc trước tôi nhờ anh trông coi tài chính của Vân Thị, cũng bởi vì đề phòng họ ra tay, không ngờ, họ lại chọn cách ngay thẳng khó đỡ như vậy, bọn họ thật sự nghĩ rằng chỉ cần dựa vào gien, là có thể vận hành được cả cái Vân Thị này à? Nằm mơ!”



Vân Khuynh siết chặt nắm đấm: “Tây Hoa, nhờ anh giúp tôi việc này, hãy đem những dữ liệu họ thay đổi và thông tin những người liên quan nắm trong tay, tôi sẽ nghĩ cách mua lại 40% cổ quyền kia, chờ tôi giải quyết xong vụ ly hôn, sẽ bắt đầu tính sổ với họ!”



“Được! tôi sẽ cố gắng chuẩn bị tốt những thứ cô cần, Vân Bính Hoa không có tí cống hiến gì cho Vân Thị, hai nhiệm kỳ Đổng Sự Trưởng lúc còn sống cũng nhiều lần nhấn mạnh trước đại hội cổ đông, Vân Thị là cô làm chủ, chỉ cần họ chưa thông qua sự đồng ý thay đổi cổ quyền, mua bán cổ phần, thì họ đã cấu thành tội vi phạm thương nghiệp……chỉ là,” Âm thanh bên kia điện thoại chần chờ tí, bắt đầu nói tiếp: “Vân Vân, như vậy này, cô có hối hận không? Thật sự……không cảm thấy khó xử chứ?” vậy dù sao thì, hai người họ là hai người thân duy nhất trên đời này của cô rồi.



Trong lòng của Tống Tây Hoa luôn có một bí mật ěě anh ta yêu thích Vân Khuynh, sùng bái Vân Khuynh, yêu Vân Khuynh tha thiết.


Nghe tên, có vẻ như đàn ông! Khuynh Khuynh thân mật gọi anh ta như vậy, chẳng lẽ, là tình địch ngầm của anh ta chăng?



“Tây Hoa là học trưởng thời đại học của em, người em mời làm Phó Tổng Giám Đốc, người mà em tín nhiệm nhất.” Vân Khuynh trả lời thật tình.



Trả lời xong, cô ta mới sựng người lại, làm sao mà cô ta bây giờ lại nghe lời Hoắc Nhất Hàng như thế? Anh ta hỏi gì, là cô ta trả lời hết sao?



Cô ta và Hoắc Nhất Hàng đã quen biết nhau lâu, ít nhất, cũng không lâu bằng cô ta và Tây Hoa quen nhau.



Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng hiện rõ vẻ không vui.



Học trưởng? vậy là đàn ông rồi! lại là học trưởng và Phó Tổng Giám Đốc cơ chứ, lại còn là người bạn “tin tưởng” nữa?



Xem ra, anh ta cần điều tra cho kỹ cái tên “Tây Hoa”này rồi!



“Khuynh Khuynh, Giang Mạc Thần có tiết lộ với em chưa, anh là một người rất dễ giận?”



“Anh hy vọng em đừng quên, em sẽ mau chóng gã cho anh rồi đó, anh không thích vợ mình có bất cứ tiếp xúc gì nhiều với người đàn ông khác.”



Lúc Hoắc Nhất Hàng nói như vậy, mắt luôn nhìn chằm vào Vân Khuynh, giọng nói có tí không vui.



“Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh,” Vân Khuynh vừa mới bưng chén cháo lên, nghe được lời nói của Hoắc Nhất Hàng, bèn để xuống, quay đầu lại, nhìn Hoắc Nhất Hàng một cách nghiêm chỉnh: “không sai, em đã hứa hợp tác với anh, sau khi cùng với Lục Văn Bân ly hôn, sẽ gã cho anh, nhưng em không nói là sẽ nghe theo lời anh làm bất cứ điều gì! Em có công việc của em, sở thích, bạn bè, đây là cuộc sống riêng tư của em, em hy vọng anh đừng can thiệp!”