Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 4 : 004. Phú ông ngàn vạn

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


Lúc này hắn có kinh nghiệm, trước khi giao hàng, cho người xử lý đồ đạc trong nhà, cái gì cũng không mang theo, ngay cả nhà cũng bán, sau khi giao hàng, mang theo một nhà già trẻ trực tiếp lên huyện, mẹ nó chứ, cái chỗ này thật sự là ở không nổi!



Bởi vì Vũ gia gặp may mắn, thanh danh càng ngày càng vang dội, từ trong làng, tới trong thôn, tận đến quận, một đám đều nhìn nhà bọn họ, hâm mộ ghen tị có biết không (gào thét -ing)!



Kẻ lừa đảo kia khóc lóc trở về tìm hắn, hắn cùng ba đứa cháu lớp 7 lớp 8 lớp 9 trong nhà đem cái kẻ lừa đảo kia đánh một trận lại một trận.



Lúc trước lừa tiền xong liền bỏ chạy, vừa nhìn thấy có lợi liền trở lại, muốn tiền không có, tìm đánh ngược lại có thể thỏa mãn mày.



Một nhà lớn nhỏ lại đến một chỗ mới, tạm thời cũng không dám ở khách sạn, mà tìm nhà nghỉ ngủ lại.



May mắn trong túi có tiền, đến chỗ nào cũng không lo.



Ba người lớn ngồi cùng nhau, nhìn một đống tiền ngẩn người.



Một trăm vạn có thể làm gì?



Rất đơn giản, Vũ Khánh Cương chia rất tốt: “Bỏ năm mươi vạn, mua năm cái nhà lầu, mỗi cái mười vạn, anh hai chị hai ở một cái, thằng hai thằng ba thằng tư tương lai kết hôn mỗi đứa một cái, dư lại một cái em ở, lấy ba mươi vạn, tiền học của mỗi đứa nhỏ mười vạn, còn thừa hai mươi vạn, tiêu vặt!”



“Dẹp đi dẹp đi!” Vũ Quốc Cương vung tàn thuốc: “Có thể tiêu cả đời à? Mày cái đồ phá của, cứ mua hai cái nhà lầu đi, tương lai mày kết hôn không cần một cái ổ à? Còn lại đều không cần, tao với chị dâu làm trợ thủ cho mày, mày có kiến thức hơn tụi tao, muốn làm gì thì làm, lúc này chúng ta có tiền bù nổi mà!”
Đường cao tốc lại so với cái đầm lầy bự.



Bởi vì người cả nhà đều dùng thủ pháp lương dân, trước khi làm chuyện gì đều phải quy củ làm các loại giấy chứng nhận thủ tục, cũng không tham lợi, cho nên so với nhà người khác bởi vì trốn thuế lậu thuế mà chứng nhận cũng không có nổi, nhà bọn họ là địa chủ cực kỳ chính quy.



Ngày hôm sau một vị cán bộ liền đến nhà.



“Một ngàn vạn, mua mảnh đất kia.” Vị cán bộ kia vừa mở miệng, liền dọa người Vũ gia đứng hình.



“Bao nhiêu?” Người Vũ gia đều cho rằng nghe lầm!



“Một ngàn vạn, muốn, thì nhanh chóng dọn đi, nhường đất, không cần, tôi liền kiếm chỗ khác!” Giọng điệu người tới thật không tốt, giống như là rất giận, bản mặt giống như chiếc giày vậy, kéo thật dài.



Muốn!



Không muốn chính là đồ ngốc!



Cuối cùng Vũ gia lần thứ hai chuyển nhà chạy lấy người, vô cùng thống khoái, sạch sẽ lưu loát quả thực khiến ánh mắt vị cán bộ kia đều trợn tròn.



Vũ Khánh Cương thành phú ông ngàn vạn.



Hai mươi bốn tuổi phú ông ngàn vạn…



Hết chương 4