Nam Việt Đế Vương

Chương 106 : Lại cướp bóc

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Triệu Trung lúc này cũng đã thấy được kết quả trận chiến, bởi vậy hạ quyết tâm, dùng toàn lực đẩy lui Thành, sau đó liền trốn chạy vào rừng.



"Tên này cũng thông minh đấy chứ. Chẳng qua làm vậy khiến cấp dưới khinh bỉ mà thôi."



Thành tung cước đá bay tên cuối cùng, cười nói.



Trần Phong nhún nhún vai, đáp:



"Cũng dễ hiểu thôi. Nếu em và anh liên thủ thì hắn muốn chạy cũng không nổi, tất cả thẻ bài sẽ bị tước đoạt. Lúc đó được không bằng mất."



Nói đến đây hắn lại cười hắc hắc, thầm nghĩ những tài phú của mấy tên này chuẩn bị rơi vào tay mình, bởi vậy mà cực kì hào hứng.



"Đúng rồi, nói mới nhớ ra các ngươi, nộp thẻ bài ra, mau!"



Trần Phong dáng vẻ cực kì hung tàn, xách kiếm chỉ về từng tên một. Những tên kia dáng vẻ cực kì không muốn, nhưng thua là thua, bởi vậy đành cắn răng mà móc thẻ bài ra, ném cho Trần Phong.



"Xem nào, một, hai, ba,.....năm mươi thẻ bài. Hơi ít nhưng cũng tạm được."



Trần Phong thở dài, đem thẻ bài chia cho Thành, Ánh Nguyệt, Thành Long, riêng hai cô gái kia từ chối không nhận, nói rằng họ không cần. Bởi họ biết rằng với khả năng của mình dù có vào được Minh Dương bí cảnh cũng không làm được gì, tốn không một chỉ tiêu. Tốt nhất là dồn cho những người khác, để họ có cơ hội được vào Minh Dương bí cảnh.



"Bọn ta đi được rồi chứ?"



Tên Luyện khí đỉnh cao kia lạnh lùng nói.



"Ừ, các cậu có thể đi được..." Ánh Nguyệt nói.



"Ai cho đi?"



Trần Phong đột nhiên cắt ngang lời cô nàng, vẻ mặt cực kì hèn mọn.



"Ngươi còn muốn gì nữa?"



Tên kia trừng mắt, siết chặt hai tay, trong lòng cực kì lo lắng.



"Tiền! Trên người các ngươi, có thứ gì có giá trị, thả xuống! Mau lên!"



Nghe hắn nói như vậy, mọi người nhất thời vẻ mặt cực kì...quái dị. Nhất là Thành, càng há hốc mồm, bởi vì hắn lúc trước còn nói với Trần Phong, đi bắt "tên cướp" kia. Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.



"Ngươi đừng ép người quá đáng!"


"Được hay không?"



"Có ạ!"



"Nói thật to một lần nữa. Các em làm được hay không?"



"Có!!!!!"



Tiếng gào thét của những học viên vang lên rung trời, trong họ cảm thấy máu huyết sôi trào không ngừng, những khó chịu, bực tức trong lần thi đấu này đã bị quét sạch sành sanh.



Trần Phong cũng gào lên. Hắn đã có chút khâm phục vị Viện trưởng này. Có thể ông ấy không mạnh, nhưng ông ấy quả thực xứng đáng làm Viện trưởng, làm người đứng đầu của học viện này. Người đứng đầu có thể không giỏi nhất, tốt nhất về thực lực, nhưng khả năng lãnh đạo tập thể phải là tốt nhất!



Viện trưởng hài lòng nhìn đám học viên ở phía dưới, cười hiền hòa một tiếng, lại nói:



"Nếu các em đã hiểu ra thì tốt. Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục. Ngoài những thử thách kia, trong Minh Dương bí cảnh còn một thứ nữa, đó là đền thờ các vị tiền nhân."



"Đến thờ các vị tiền nhân?"



Những học viên gãi gãi đầu, có chút không hiểu lắm.



"Đúng vậy, là đền thờ. Các em nên biết dân tộc ta có tục lệ thờ cúng những người tài, người có công đúng không? Bởi vậy trong tòa bí cảnh này cũng có thờ cúng các vị tiên hiền có công với dân tộc. Và những đền đài miếu mạo này vẫn còn lưu giữ Linh hồn của các vị đó."



"Vẫn còn lưu giữ ư?"



"Trời ơi, những vị đó khi còn sống đều là Linh cảnh cường giả đấy, thậm chí có nhiều vị còn là Linh cảnh bước thứ ba, thứ tư, thứ năm nữa."



Những học viên phía dưới sôi trào cả lên, phút chốc đã quên mất rằng mình đã không còn tư cách để vào được Minh Dương bí cảnh.



"Trong đó nếu các em có thể vượt qua sát hạch của các ngài ấy thì có thể nhận được các loại thuật pháp, võ kỹ, đan dược, dược liệu, dược thủy, Bảo khí vân vân... Thậm chí nếu may mắn có thể nhận được truyền thừa, kế thừa những sở học của các vị đó khi còn sống!"



"Mà lần kiểm tra cuối cùng này, học viện sẽ cố mô phỏng ra những nơi đó. Nếu vượt qua các em cũng có cơ hội nhận phần thưởng, tuy không thể so với trong bí cảnh nhưng cũng rất có ích cho các em."



"Bây giờ, lần lượt từng em đi vào cánh cổng kia. Tùy theo số thử thách các em có thể vượt qua mà tặng thưởng."



Tất cả học viên lộ ra vẻ cực kì hào hứng, nhất là những học viên không có cơ hội tiến vào bí cảnh Minh Dương kia, họ tuy không được ăn thịt nhưng vẫn được phân một chén canh, vậy là tốt rồi



Từng người lục tục tiến vào khu nhà, và không lâu sau đó từng tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đó, khiến nhiều người không khỏi rét run.



Hết chương 106