Nam Việt Đế Vương

Chương 11 : Kịch chiến

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Nghe câu nói này, Trần Phong không khỏi căng thẳng. Tên này không ngờ ẩn dấu sâu như vậy, thực lực không phải là luyện mô kì đại thành mà lại đạt tới luyện gân kì đại thành. Thực lực này, có thể so với nhiệm vụ đầu bảng cấp 3 thậm chí còn không kém so với một số nhiệm vụ cấp 4.



"Nhưng mà luyện gân kì đại thành thì sao chứ, tu vi của ta cũng không hề kém hắn, lại còn sử dụng được ma pháp. Ta nắm chắc 7 phần có thể đem hắn chém giết." Trần Phong thầm nghĩ, cơ thể bắt đầu vận lực.



Thấy Trần Phong im lặng hồi lâu, Lý Kiếm tưởng Trần Phong bị dọa cho sợ rồi, liền cười nói:"Thế nào, sợ rồi phải không. Nếu ngươi là kẻ thức thời, lại đây liếm giày cho ta, rồi tự đoạn 1 tay 1 chân ta có thể sẽ bỏ qua cho ngươi."



"Ha ha ha ha ha...."



Nghe câu nói này, Trần Phong đột nhiên cười lớn.



"Ngươi cười cái gì?Không muốn sống nữa sao?"Lý Kiếm khuôn mặt trầm xuống, tay phải nắm thanh kiếm chặt hơn chỉ đợi Trần Phong dám vô lễ với hắn hắn sẽ ngay lập tức xông lại chém giết.



"Sợ ngươi? Mà ta đang hưng phấn vì sắp được hạ gục một đối thủ mạnh như ngươi mà thôi." Dứt lời, Trần Phong thi triển Xà ảnh thân lao thẳng đến phía Lý Kiếm.



"Muốn chết" Lý Kiếm thấy cảnh này, tức tốc nâng thanh kiếm lên chém về phía Trần Phong



Vụt!



"Hả?"



Một kiếm này của Lý Kiếm liền chém không trúng Trần Phong. Thấy không ổn, hắn liền xoay thanh kiếm lại rồi chắn trước ngực.



"Thiết lôi quyền!"



Trần Phong hét lớn, thi triển Thiết Lôi quyền đánh vào thanh kiếm đang chắn trước người Lý Kiếm.



Cách!



Hự!
Hai người tránh xa nhau, trong con mắt không khỏi toát lên vẻ kiêng kị lẫn nhau.



Cuối cùng Lý Kiếm đành phải đưa ra đề nghị:"Chúng ta tạm thời đình chiến, điều trị thương thế rồi sau đó lại giao chiến tiếp, như vậy có được không?"Hắn làm vậy cũng đúng. Xét về thương thế hắn bị nội thương, nguy hiểm hơn rất nhiều so với ngoại thương mà Trần Phong phải chịu.



Trần Phong nghĩ thầm:" Thương thế của ta không hề nhẹ, nếu tiếp tục liều ta sống chết với tên kia thì có khả năng đi đời là rất cao, tốt nhất cứ dưỡng thương rồi quay lại chiến sau."



"Nếu Lý huynh đã đề nghị như vậy thì ta đồng ý, chúng ta đứng cách nhau 20 bước"



" Đồng ý"



Dứt lời, cả hai đều bước về hai phía đối ngược nhau. Trần Phong dựa vào một gốc cây, nhanh chóng cầm máu trị thương. Còn Lý Kiếm trực tiếp lấy ra một viên đan dược nuốt vào, chỉ thấy sắc mặt hắn tốt lên không ít.



Trần Phong vừa ngồi trị thương, vừa suy ngẫm lại trận chiến vừa rồi. Hắn nhắm mắt lại suy ngẫm lại các chiêu thức của mình, các đòn đánh của Lý Kiếm, mong tìm ra cách khắc chế Lý Kiếm.Hắn không nhận thức được mình đang tiến vào một cảnh giới rất đặc biệt, thứ mà dù nhiều cường giả linh cảnh chưa chắc đã làm được.



Lý Kiếm từ xa nhìn cảnh này, khẽ cau mày:"Tên nhóc này định làm gì vậy, chẳng lẽ là buông bỏ rồi?"



"Không đúng, hắn đang nhập định, bước vào cảnh giới tâm cảnh như một vị đại sư võ đạo.Không thể để hắn thành công" Lý Kiếm không quản thương thế của mình nữa, lập tức thi triển Thanh vân kiếm pháp chém tới Trần Phong.



Kiếm chiêu đã tới rất gần Trần Phong



"Vẫn chưa tỉnh lại, chết cho ta!"Lý Kiếm mừng rỡ hét lên, một kiếm chém thẳng về phía Trần Phong.



5 bước.... 4 bước...3 bước... 2 bước



Đúng lúc này, Trần Phong đột ngột mở mắt!



Hết chương 11