Nam Việt Đế Vương
Chương 111 : Đi chợ
Ngày đăng: 13:05 30/04/20
Mọi người sau khi suy tính một hồi rốt cục đã đồng ý với cách làm của Trần Phong. Dù biết lấy nhiều đánh ít thì có hơi đáng xấu hổ, nhưng kẻ địch sẽ gặp trong lần này quá mạnh mẽ, mỗi người bọn hắn khó mà ngang hàng được, chỉ có thể dùng biện pháp này mà thôi.
Từ hôm đó trở đi sáu người bọn họ đều bỏ ra ba tiếng để tập luyện chung, để tăng sự gắn kết giữa các thành viên. Vì là lần đầu lập tổ đội nên mọi người còn bỡ ngỡ, hay làm theo ý mình nên chiến lực phát huy cực kì yếu kém. Nhưng theo thời gian mọi chuyện bắt đầu thay đổi, tổ đội đã có hình thức ban đầu, có thể đánh ngang tay với Nội cương trung kì võ giả
Sau khi rèn luyện như vậy khoảng một tuần thì mọi người đã tự tin hẳn lên, chiến ý bừng bừng. Mà Triệu Hảo sau khi tìm hiểu biết bọn hắn làm như vậy nên cũng học theo, lập một tổ đội riêng cho mình, trong đó cùng có đầy đủ các chức vụ như bên nhóm Trần Phong, lấy tên là tổ đội Thanh Hà, lại lần lượt đi tìm các vị Nội cương cao thủ trong thành để thử nghiệm, đã chiến thắng ba bốn người, trong đó thậm chí có Nội cương trung kì võ giả, bởi vậy ngày càng nổi tiếng. Trong khi đó nhóm Trần Phong lại có chút im hơi lặng tiếng, không tìm ai để thử nghiệm, bởi vậy nhiều người cho rằng họ đang sợ hãi
Thành nghe tin này liền cười vang một tiếng, nói:
"Sợ hắn? Công nhận là trẻ nhỏ trí tưởng tượng phong phú ghê gớm thật. Trần Phong, đi tìm bọn hắn giao lưu chút không?"
Trần Phong nhất thời cũng muốn thử sức, nhưng nhìn sang Thanh Hoa đang lắc lắc đầu thì hắn bình tâm trở lại, đáp:
"Kệ hắn đi anh. Hắn làm như vậy cũng chỉ là nổi tiếng bây giờ, nhưng đến khi vào bí cảnh thì khó nói, thắng thua chưa biết."
Nói rồi hắn lại nhìn xa xăm, nhíu mày:
"Hơn nữa em cảm thấy có gì đó không ổn. Viện trưởng vừa báo tin ngày mở bí cảnh lại lùi thêm một tuần nữa, việc này cực kì đáng nói. Đầu tiên thông báo hai tuần, sau đó là ba tuần, và bây giờ là tận một tháng! Anh chị nghĩ xem rốt cục có chuyện gì?"
Thanh Hoa gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếp lời hắn:
"Quả thật là có chuyện gì đó, trong gia tộc bọn chị tuy vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao các cao thủ đi ra ngoài làm nhiệm vụ đều được gọi về, hơn nữa các loại tài nguyên cũng được phân phát rộng rãi hơn, khiến nhiều người trong tộc đã liên tiếp đột phá, thực lực tăng mạnh. Đúng không, Quang Minh?"
"Ừ, quả thật là có chuyện như vậy. Bên chỗ bọn anh cũng xảy ra chuyện như vậy, anh đã hỏi cha nhưng ông ấy chỉ nói một từ."
"Từ gì?"
Trần Phong híp mắt, hỏi.
"Nguy!"
Quang Minh nói ra một lời này giống như hòn đá lớn ném vào mặt nước, khiến tâm thần bọn hắn liên tục nổi lên gợn sóng. Mà Trần Phong thì càng lo ngại, bởi vì từ ngày Triệu Minh nói cho hắn biết là có nguy hiểm ở bí cảnh thì hắn đã biết mất! Hơn 1 tuần rồi không ai gặp hắn, kể cả đến tận Triệu gia cũng không thấy! Hỏi thăm thì chỉ biết hắn cùng cha hắn đã theo đội buôn đi đâu đó mất, không rõ tin tức.
Hà My chạy lại bên cạnh hắn, thì thầm:
"Ở đây có mấy món đồ tốt, em chỉ cho chị ấy nhờ đó mà cũng kiếm được không ít thứ tốt rồi. Nhưng ông ta thấy vậy bèn nâng giá, món ban đầu chỉ mười nghìn, món này lại tận năm mươi. Thật xấu xa!"
Hắn nghe xong liền hiểu vấn đề, bèn nhìn vào vật mà cô nàng định mua. Đó là một viên hổ phách màu đen sì, không biết bên trong có thứ gì. Người khác nhìn vào sẽ cho là một vật vô giá trị,nhưng Trần Phong thì ngược lại, hắn cảm nhận được sóng dao động từ nó, hơn nữa còn khá giống với khi cảm nhận được đốt tre!
"Ông bác, cháu có thể chạm vào nó không?" Hắn lúc này trong lòng cực độ gấp gáp, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ ung dung, hỏi
Ông ta là một người đàn ông tuổi tứ tuần, dáng người cao to vạm vỡ, mà quanh thân lại có từng đám Chân khí lơ lửng, nhìn qua ai cũng đoán được đây là một cao thủ Nội cương cảnh trở lên. Ông ta nhìn hắn một lúc, đoán xem thực lực của hắn, khi thấy không có gì bất thường bèn gật đầu đồng ý.
Trần Phong thò tay chạm vào viên hổ phách, chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên căng cứng, máu huyết trong cơ thể như bị cái gì đó kích thích, chạy chồm lên, tốc độ cực kì kinh khủng.
"Cái cảm giác này....Sao ta thấy....Thật gần gũi! Thật ấm áp."
Hắn nuốt nước bọt một chút, quay sang hỏi người bán:
"Cái này bác lấy ở đâu thế?"
Ông ta lại nhìn hắn một lúc lâu, rồi nói:
"Bác tìm thấy nó ở phía một khe cạn phía Tây Phủ Nghệ An. Dù làm thế nào đi nữa cũng không mở ra nổi, thậm chí Bảo khí cấp bốn cấp năm cũng chém không đứt. Đưa đến cho mấy vị Linh giả họ nghiên cứu cả tháng rồi cũng không có thu hoạch gì. Bởi vậy ta đành bán nó đi, nhưng ta biết nó không thường nên giá như vậy là rẻ lắm rồi đấy. Con bé kia lại muốn mua nó với mức giá đó thật là..."
Ánh Nguyệt nghe vậy chỉ hừ lạnh không đáp.
"Nếu cô ấy đã nói như vậy thì thôi, cho cháu mua lại viên hổ phách này được không ạ? Giá cả không thay đổi
Hết chương 111
Cầu phiếu đề cử nào ae