Nam Việt Đế Vương

Chương 114 : Suýt chết

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Nghe mấy câu nói này Trần Phong nhất thời rợn tóc gáy, không tự chủ được mà lùi hai ba bước, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hai ông lão này. Hai người này đã được hắn cứu khỏi đám côn đồ, sau đó đưa đến viện dưỡng lão. Lúc đó hai người này trông rất bình thường, nhưng bây giờ....Hắn cũng không biết nói thế nào nữa.



Ông lão mù kia rống lên một tiếng, từ phía sau lưng lấy ra một cây đàn bầu đứt phân nửa dây, bắt đầu hát. Ông lão hát một khúc dân ca, chính là điệu ví dặm nổi tiếng cả Nam Việt Quốc. Thanh âm ông lão lúc trầm lúc bổng, âm thanh vang lên nhè nhẹ, mang đầy nét buồn bã khổ sở



"XIn lỗi." Ông lão khoé mắt chảy ra một giọt nước mắt, sau đó bàn tay hắn đột nhiên gẩy mạnh, lập tức một luồng Cương khí dài hai mét bay ra, tốc độ nhanh đến chí cực.



Lui!



Hắn hoảng sợ hét một tiếng, sau đó quay người bỏ chạy, dùng tất cả khí lực bú sữa mẹ ra để chạy trốn. Bởi hắn cảm nhận được luồng Cương khí kia khủng bố đến nhường nào, hắn tuyệt đối sẽ chết!



Cương khí rất nhanh đã tiếp cận đến Trần Phong, chuẩn bị cắt vào cổ hắn thì lập tức một vòng dây chuyền bay lên cản lại. Cương khí va chạm cùng dây chuyện, lập tức vô số tia kiếm khí bắn ra, mỗi một tia cương khí đều có uy lực chém giết Nội cương cao thủ, đục lên tường không biết bao nhiêu lỗ thủng.



"Dây chuyền mà Hà My đưa cho. Thật tốt quá!" Hắn vừa chạy vừa thở phào nhẹ nhõm, thoáng thấy sắp chạy ra ngõ nhỏ nên mừng rỡ kêu lên.



"Xin lỗi!!" Ông lão kia nước mắt chảy thành hai hàng rơi xuống vạt áo, lại một luồng Cương khí bắn ra. Lần này vòng dây chuyền rốt cục chịu không nổi, ầm ầm vỡ nát, mà những tia cương khí còn sót lại cũng oanh tạc lên thân thể hắn, bắn ra cả chục lỗ máu.



Trần Phong đau đến gần chết nhưng không dám dừng lại, vẫn tiếp tục chạy đi, chỉ cần một chút nữa thôi hắn có thể trốn thoát khỏi nơi địa ngục này. Hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn được sống như thế này, và cũng chưa bao giờ cảm thấy cái chết cận kề thế này.



"Vĩnh biệt....thiếu niên" Ông lão còn lại thở nhẹ, cũng nắm lấy cây đàn, cùng lão già kia hợp lực đánh ra. Cương khí hoá thành thanh đao khổng lồ, dài tới ba mét, rộng nửa mét, ầm ầm bay đến. Quần áo xung quanh hết thảy đều bị chấn nát, hoá thành mảnh vụn bay đầy trời.



" Đại ca, tên nhóc kia thật xui xẻo nhỉ. Rơi vào tay chúng ta có khi còn trốn được, chứ rơi vào tay Hắc Bạch vô thường kia thì chết chắc rồi."



Lúc này đám người truy sát Trần Phong cũng đã tránh xa con hẻm nhỏ kia, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi. Vị Nội cương cảnh kia nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, thở dài một hơi:



"Haizzzz, Hắc bạch vô thường, đao phủ ở thành Minh Dương. Đã có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn hắn rồi nhỉ? Chắc cũng hai ba trăm nhỉ...."



Trần Phong lúc này mơ hồ cảm thấy tử thần đang kề lưỡi hái lên cổ mình, mặc hắn làm gì cũng không tránh được, chỉ có nước chờ chết.



Phập




"Không có nhưng nhị gì cả, anh tin em làm được, thiên phú như thế, tâm tính như thế, lo gì không thành công. Cốt yếu là ở em, Trần Phong ạ. Em cần phải có lòng quyết tâm, quyết chiến, quyết thắng mới được."



Trần Phong nhìn vào ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, đột nhiên gật đầu cái rụp, trầm giọng nói:



"Được, em làm được! Em sẽ giúp anh!"



Đến đây Mai An Sinh đột nhiên nở ra một nụ cười thoả mãn, đưa tay ra, nói:



"Hãy giữ lời hứa nhé."



Trần Phong gật đầu, bắt lấy tay hắn, đáp:



"Chắc chắn rồi."



Xong xuôi thì thanh niên liền thu tay lại, chậm rãi ngồi dậy, sau đó chào tạm biệt hắn. Trần Phong cũng không có đứng dậy, mà vẫn ngồi yên tại chỗ. Hắn muốn kiểm tra lại vết thương của mình, xem mọi chuyện như thế nào.



Tinh thần lực quét đi quét lại mấy lần, rốt cục hắn cũng xem hết toàn bộ cơ thể mình. Các vết thương cơ bản đều đã khỏi hẳn, chẳng qua vì mất máu quá nhiều khiến thân thể có phần suy yếu, còn lại đều ổn, đặc biệt hắn phát hiện ra một điều:



Cả bốn chủ mạch đã mở ra của hắn thì cả bốn đều tràn đầy Chân khí!



Tức hắn bây giờ là Tụ khí đỉnh võ giả!



"Quái dị, chẳng phải đốt tre kia một mực không cho ta rót Chân khí vào bốn mạch kia sao, giờ lại đồng ý rồi??? Chẳng lẽ liên quan đến việc ta bị chém gần chết? Cũng có thể lắm, lúc đó ta tiếp cận bờ vực của cái chết, nếu ta chết thì đốt tre cũng tiêu tùng, bởi vậy nó đồng ý nhả lại đám Chân khí đó. Quả nhiên trong hoạ có phúc mà!"



Lồng ngực hắn vì kích động mà phập phồng không ngừng, ánh mắt hắn sáng quắc lên. Từ giờ hắn đã có tiền vốn để tiến vào Minh Dương bí cảnh rồi! Với chiến lực của hắn tuyệt đối sánh được với Nội cương sơ kì cao thủ bình thường, như vậy cũng có thể xếp vào top 10 rồi!



Hết chương 114