Nam Việt Đế Vương

Chương 127 : Những kẻ lạ mặt

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


Nhưng mỗi khi hắn dừng lại thì thanh âm đó cũng biến mất, tựa như những gì hắn nghe được từ nãy giờ đều là ảo giác.



"Ai vậy?"



Hắn dò hỏi, nhưng không có ai trả lời, không gian lại lâm vào sự yên tĩnh đáng sợ. Thấy vậy tim hắn nhất thời đập nhanh lên một chút, sau đó lại tiếp tục luyện Long trảo thủ. Càng đánh hắn cảm thấy khí huyết mình sung mãn, mà thanh âm kia cũng lớn hơn, tựa như có ai đó ở bên cạnh hắn thì thầm.



"Đi đi.....vào.....trung....gặp...."



Giọng nói này cực độ già nua, thanh âm đầy vẻ tang thương cùng cổ lão, chỉ cần nghe qua thôi cũng có thể khiến người khác cảm thấy trở về thời đại xa xưa. Thanh âm kiểu này Trần Phong mới chỉ nghe được đúng một lần, đó chính là người mà Khoai nói là: Lão rùa già.



"Chẳng lẽ xung quanh đây có Linh hồn của một vị Linh giả nào đó? Không thể nào, nếu họ ở quanh đây thì ta chắc hẳn sẽ cảm nhận được!"



Hắn có chút lo lắng, dùng Tinh thần lực cảm nhận xung quanh nhưng vô hiệu, chỉ khi hắn đánh ra Long trảo thủ thì âm thanh kia mới lộ ra.



"Đi....đi...vào... trung tâm....ta.. cần.....ngươi.....có việc...."



Trần Phong chỉ nghe âm thanh này vang lên như vậy rồi im bặt, hoàn toàn biến mất. Nghe vậy thì trong lòng hắn đã đoán ra được chút ít, bèn gật đầu, hét lớn:



"Tôi không biết ngài là ai, nhưng nếu ngài đã nhắn nhủ như vậy thì tôi nhất định sẽ làm được."



Không hề có tiếng phản hồi lại, tưởng chừng những âm thanh kia chỉ là ảo giác do hắn tưởng tượng ra mà thôi...



Cùng lúc này, ở khu vực phía Bắc Bí cảnh.



Thành cùng Thanh Hoa, Quang Minh liên tục chạy ở trong rừng, phía sau họ là ba người bịt mặt áo đen, tay lăm lăm vũ khí sáng quắc, sát khí ngùn ngụt.



Quang Minh quay lưng lại nhìn đám người này, tức giận nói:



"Lũ khốn nào đây? Tại sao cứ truy sát chúng ta mãi vậy? Đã nửa ngày rồi đấy!"



Thanh Hoa lắc lắc đầu, đáp:




"Em làm cách gì hay vậy?"



Cô bé cười hì hì, đáp:



"À là thế này. Có một phép gọi là Kích thích! Nó giúp gia tăng cảm xúc cảm giác của người dính chiêu lên gấp nhiều lần."



Hai người bọn họ nhất thời há hốc mồm, cũng không biết nói gì. Phép này...có hơi kì dị thì phải?



Tuy dị nhưng hiệu qủa cực tốt, hai cái đầu kia không cái nào nghe cái nào, điên cuồng lao về phía ngược nhau, nhưng chúng bị giới hạn chung một cái thân thể, bởi vậy chỉ có thể ngươi kéo ta lôi, hoàn toàn đứng yên tại chỗ.



"Thế này thì quá dễ giải quyết rồi. Ánh Nguyệt, Hà My, tiến lên hái thảo dược nào! Dưỡng hồn thảo không về tay ta còn về tay ai? Ha ha."



Trần Phong cười vang, lập tức lao khỏi nơi ẩn náu, chạy một mạch về phía cây Dưỡng hồn thảo kia.



Nhưng có một câu cực kì chính xác trong đa số trường hợp: Gáy sớm ăn gì????



Hai con yêu thú tranh nhau không được, nhất thời thét lên giận dữ, nhắm gốc Dưỡng hồn thảo trong bụi tre mà táp tới. Bọn nó vốn muốn đợi gốc cây này cao tới ba mươi phân, trở thành Ngoại cương cấp dược liệu. Đáng tiếc, nhờ Hà My mà bọn nó đã điên cuồng, chẳng quan tâm gì nữa, đồng thời lao vào gặm gốc cây kia.



"Không....."



Trần Phong vốn đang chạy đến, thấy cảnh này nhất thời gào lên đau đớn, nước mắt tuôn rơi.



Dưỡng hồn thảo của ta.



Khuôn mặt hắn nhất thời méo xệch, hai tay siết chặt, hai quyền như thiên lôi bổ xuống, nện thẳng hai đầu của con Nhị thủ xà này.



"Con rắn khốn nạn, ta giết ngươiiiiiiiiii."



Hết chương 127