Nam Việt Đế Vương
Chương 142 : Nhận linh hỏa
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Văn Đức phủi hai tay, chậm rãi đứng dậy, nói:
"Em gái nói đúng lắm. Hắn ta không phải là những người như chúng ta có thể chọc nổi. Đương nhiên, nếu chúng ta đoạt được cơ duyên ở trong đây thì khác."
Hắn lộ ra vẻ hưng phấn khó có được, từ bên hông rút ra hai thanh kiếm ngắn, chém thẳng đến lũ chuột đang kéo đến.
"Trò chuyện thì để sau đi, giờ chúng ta phải cản bọn này lại đã."
Bốn người bọn hắn tả xung hữu đột, dùng toàn lực chém giết. Tuy nhiên bọn hắn vẫn phải lùi lại, dù sao lũ chuột này thật sự quá đông, khó có thể cản lại.
"Cẩn thận, có Yêu Chuột cấp bốn!"
Một người đột nhiên hét lên, sau đó lập tức bỏ chạy thục mạng, chẳng màng quan tâm đến ruộng lúa nữa.
Quả nhiên ở giữa bầy chuột có năm sáu con thật lớn, thân thể to như một con lợn rừng, sống lưng mọc lên một dãy xương nhọn, bốn chân mang móng vuốt sắc nhọn, hai mắt đỏ như máu, cực kì hung tàn.
"Chết!"
Vị Khai Huyệt cao thủ thấy vậy liền biến sắc, mặc cho đám chuột đang vây quanh mình, lập tức thủ thế, sau đó từ lòng bàn tay hắn bắn ra năm luồng đao khí, mỗi đạo đều thô to như bắp đùi, nói đao khí không bằng nói là cột khí!
Năm luồng đao khí bắn ra, tốc độ nhanh đến khủng bố, hơn nữa cực kì sắc bén, phút chốc đã chém giết không biết bao nhiêu con chuột, hơn nữa tốc độ không hề giảm mà vẫn nhắm đến năm con chuột cấp bốn kia.
Năm con chuột kia hiển nhiên khác mấy con còn lại rất nhiều, cái miệng nó mở ra, lộ một hàm răng nhọn hoắt, đột nhiên kêu chiiii một tiếng dài, đem năm luồng đao khí kia hút vào miệng!
Năm luồng đao khí kia đáng sợ bậc nào, dù là sắt thép trước mặt nó cũng không khác gì bã đậu, bị chém nát bét, nhưng bây giờ bọn nó lại dám nuốt vào người!
Chiiii
Năm con chuột hô lên, lập tức cả bầy chuột bốn phương đột nhiên ngưng tụ lại, cả bầy nhắm thẳng đến vị trí của vị Khai Huyệt cao thủ nọ.
"Nguy rồi, bọn này không ngờ lại mạnh như vậy, năm con này thậm chí sắp đột phá, trở thành yêu thú cấp năm rồi! Ta bây giờ mở ra được ba huyệt, tuy rằng có thể chém giết được năm con này, nhưng sau đó sẽ chôn thây trong chuột triều! Không được!"
Hắn ta gầm lên, quát lớn:
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì thân thể vị Linh giả kia cũng chậm rãi vỡ nát, tiêu tán, hóa thành từng chùm sáng bay lên trời. Đến khi toàn bộ thân thể ông ấy hóa thành chùm sáng thì một tiếng nổ ầm vang lên, cùng với đó là Trần Phong cảm thấy hai tai ù đặc một mảnh, hai mắt cũng tối sầm.Đến khi ổn định trở lại thì hắn mới nhận ra đã trở lại tòa thành, còn bí cảnh kia cũng chậm rãi sụp đổ, hóa thành một đống tro tàn.
Văn Đức cũng bị truyền tống ra, lúc này hắn đang đứng bên cạnh Trần Phong, nhìn vẻ mặt là biết hắn thu hoạch được không ít.
"Trần Phong, chắc em cũng nhận được một truyền thừa của vị Linh giả đó đúng không?"
Hắn dò hỏi, mà Trần Phong khẽ nhíu mày một chút, đáp:
"Đúng thế, vị Linh giả này thần thông quảng đại, sở học tinh thâm, dù chỉ một truyền thừa của ngài ấy thôi cũng đủ để chúng ta tu đến Linh cảnh rồi. Nếu học nhiều truyền thừa chưa chắc đã tốt, tạp mà không tinh."
Hắn nói như vậy nhằm thức tỉnh Anh Đức, bởi hắn nghe đực trong giọng của người này sự tò mò cùng ham muốn, nếu không cẩn thận có thể bị hă giết không biết lúc nào. Dù sao việc giết người đoạt bảo không phải không có xảy ra.
"Đúng vậy, chúng ta cứ nghiên cứu tốt một loại truyền thừa này là đủ rồi, như vậy có thể thay ngài ấy lưu giữ nó, không để cho nó bị mất đi."
Tên kia có thể trở thành một trong những người trẻ tuổi giỏi nhất thì hiển nhiên hắn ta cũng không phải tay vừa, vừa nghe đã hiểu.
Trần Phong thấy thế bèn thở ra một hơi, xem ra trong thời gian tới hắn sẽ tương đối an toàn, còn sau này thì khó nói. Hắn lại nhìn ngó xung quanh, rốt cục phát hiện Ánh Nguyệt cùng Hà My, bởi vậy chào tạm biệt Văn Đức rồi đi thẳng.
"Chú thấy thiếu niên này thế nào?"
Văn Đức quay sang hỏi vị cao thủ Ngoại cương bên cạnh hắn. Người này suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
"Theo chú thì cháu nên làm bạn với người này, bởi nó rất có thể là một người đến từ Đông Phủ mười hai thành!"
"Chú nói có lý. Cậu ta mới xuất hiện được tầm bốn năm tháng nhưng đã có thực lực bậc này, nếu muốn lí giải thì chỉ có cách này mà thôi."
Vị cao thủ nghe hắn nói vậy liền nở một nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai gã, nói:
"Cháu cũng đừng quá mức thất vọng. Bọn hắn là người Đông Phủ, tài nguyên hơn xa chúng ta, thiên phú cũng xa chúng ta. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là cháu sẽ thua bọn hắn, cháu đã có truyền thừa của một vị Linh giả, tương lai còn ở phía trước, đường dài mới biết ngựa hay chưa biết ai thắng ai thua đâu. Huyền Thiên thế giới, thiên tài nhiều vô số kể, nhưng rốt cục có bao nhiêu người có thể tu trở thành cường giả một phương?"
Hết chương 142