Nam Việt Đế Vương
Chương 144 : Kim Mao viên ấu niên
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Mà muốn thu được kinh nghiệm một cách nhanh nhất thì rất đơn giản, đó chính là chiến đấu! Chiến đấu, liên tục chiến đấu, đem thân mình vùi vào nơi nguy hiểm lúc đó mới đem tiềm lực của bản thân phát huy ra tối đa. Chiến đấu, mới có thể hiểu ra những thứ chưa hiểu, vận dụng những thứ chưa vận dụng được.
Trần Phong đã hiểu ra điều đó, bởi vậy hắn mới quyết định một thân một mình liều mạng, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn nhảy vào. Võ giả, phải đương đầu với nguy hiểm mới có thể trưởng thành.
Hắn đã đi ra khỏi thành được chừng hơn một cây số mà đã gặp không ít con yêu thú. Bọn nó đa phần là Yêu thú cấp một thậm chí là dị thú, bởi vậy chạy chậm, chỉ có thể quanh quẩn xung quanh đây. Tuy vậy hắn vẫn tìm lấy một vài con để khởi động và hiển nhiên, với chiến lực hiện nay của hắn thì dễ dàng đánh bại chúng. Nhưng đến chiều rốt cục hắn cũng gặp đối thủ xứng tầm rồi.
Nó là một đầu Vượn yêu, lông vàng kim, thân thể cao tầm hai mét, trong tay nắm chặt một cây chùy gỗ to cỡ bắp đùi nó, không biết lấy từ nơi nào.
"Nội cương cấp yêu thú, đây đúng là đối thủ xứng tầm."
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cười khểnh, ngón tay nhẹ nhàng búng ra. Lập tức một luồng Cương khí mạnh mẽ bắn ra, lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng về con Vượn yêu kia.
Bụp!
Con vượn yêu kia hiển nhiên không kịp phản ứng, bên hông bị luồng Cương khí kia đục một lỗ nhỏ, tuy không thấy máu chảy nhưng hiển nhiên cũng không dễ chịu. Bị đau nó lập tức gầm lên, sau đó hai chân nhún mạnh, từ trên cây nhảy xuống. Cây chùy gỗ trong tay nó vung vẩy, nhắm thẳng đỉnh đầu Trần Phong mà nện tới!
"Chiến thôi!"
Trần Phong cười lớn, Chân khí nhanh chóng bao phủ hai tay, mà đồng thời cũng rút từ trong nhẫn không gian ra một đôi bao tay màu đen. Hắn tuy tự tin nhưng không ngu ngốc, hắn làm việc luôn cẩn thận, lấy an toàn làm hàng đầu. Có đôi bao tay này nếu có vấn đề gì thì hắn vẫn có thể kịp làm ra phản ứng, ông đến nỗi thiệt thòi
Bành!
Cái chùy nện lên tay hắn, uy lực phải nói là cực mạnh, lực công kích theo bàn tay chạy qua sống lưng, ngực, rồi đến hai chân, khiến cho mặt đất bên dưới lõm xuống một đoạn! Mà bản thân hắn cũng phải kêu rên một tiếng, hơi thở nhất thời hỗn loạn
A a a
Tay trái hắn siết lại, vận dụng Toái thạch tôi thiết quyền chiêu thứ nhất, một quyền nhắm thẳng mặt con Vượn yêu mà đánh tới. Nhưng con kia cũng không phải dạng vừa, rất nhanh lòng bàn tay đã mở ra, một chưởng đối ứng với hắn.
Bành!
Con vượn yêu đột nhiên gật đầu một cái, sau đó hai chân bước nhẹ, vậy mà đem Long bộ của Trần Phong thi triển ra!
Gặp quỷ!
Trần Phong mồ hôi chậm rãi ướt đẫm áo, lần đầu tiên đối chiến hắn cảm thấy lo ngại như bây giờ. Trước đây kẻ thù tuy mạnh nhưng Trần Phong vẫn có thể đoán được khoảng cách thực lực giữa hai bên để từ đó làm ra phương pháp đối phó. Nhưng giờ thì hắn không biết con vượn này có thể làm được gì nữa, bởi vốn so sức mạnh đơn thuần nó đã hơn Trần Phong một ít, nay có thêm võ kỹ nữa thì còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên thên thể to lớn nó lao thẳng tới Trần Phong, tựa như một đầu Long tộc, gió xung quanh thổi rít gào, hai tay nó đánh ra không ngờ lại là Toái thạch tôi thiết quyền!
Oành!
Hai tay bọn hắn va chạm, không ngờ Trần Phong đánh không lại, bị chấn ra xa hai ba mét! Trong lòng hắn kinh hãi, quát:
"Sao có thể, nó mới.."
Hắn còn chưa kịp nói xong con Vượn yêu đã lao đến trước mặt, tay trái nắm lại nện xuống lồng ngực hắn. Chỉ nghe rầm một tiếng, không ngờ Chân khí hộ thể mà hắn lấy làm tự hào lại một lần nữa bị phá vỡ, bản thân hắn lại bị đánh sầm xuống mặt đất tạo thành một hố sâu mấy mét.
Khục
Khóe miệng hắn tràn ra một tia máu tươi, cảm giác đau đớn từ lồng ngực lan tràn toàn thân khiến hắn choáng váng, trong đầu chỉ còn một từ:
Xong.
Oành!
Một quyền của con Vượn yêu nện thẳng bụng hắn, ngay tại chỗ đánh gục hắn, khiến hắn ngất lịm. Xong xuôi, nó khẽ vuốt vuốt mũi mình, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Hết chương 144