Nam Việt Đế Vương
Chương 146 : Trở về thành
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Ngày thứ năm.
Trần Phong một lần nữa khiêu chiến con Kim Mao Viên. Bản tính cố chấp cùng lòng tự tôn khiến hắn không thể chấp nhận thất bại như vậy, do đó hắn phải chiến đấu, chiến đấu tiếp!
Mà con Vượn kia cũng không có chút tức giận, trái lại rất hứng thú với hành động này của hắn. Hai ngày trước thậm chí nó còn cố ý biểu diễn võ kỹ, dạy dỗ Trần Phong. Mà Toái thạch Tôi thiết quyền của nó cũng đánh ra rất có chừng mực, mỗi chiêu đều khiến cơ thể hắn ngày càng vững chắc, khả năng phong thủ đã đạt đến Nội cương cấp! Chân khí do bị phá đi rồi xây lại nhiều lần nên đã mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lại còn mang hỏa năng, uy lực so với trước vượt lên mấy lần.
Các loại võ kỹ cũng được hắn luyện tập đến mức nhuần nhuyễn, dù là Toái thạch tôi thiết quyền cũng đạt đến mức Trụ cột, lại phối hợp với Long bộ thì hắn thậm chí có thể nện chết cao thủ Nội cương trung kì lâu năm!
Hú hú khẹc khẹc!
Kim Mao Viên một quyền nện đến, đó là Thiết lôi quyền trong Loạn quyền phá thạch. Trần Phong không chút nao núng, hai tay co lại, sau đó đánh ra. Quyền chạm quyền, sóng xung kích theo đó bắn ra, quét bay đám lá khô trên mặt đất.
Bỗng Trần Phong tay phải co lại, hóa thành Long trảo thủ, nương theo cái tay to lớn của con Vượn yêu mà tiến thẳng về phía lồng ngực. Đương nhiên Kim Mao Viên này không để chuyện đó xảy ra, bàn tay phải co lại, chỉ còn hai ngón, liền thi triển Xuyên Tâm chỉ!
Một chiêu này tương đối nguy hiểm, Trần Phong không dám đối đầu, lập tức dùng Long bộ né tránh, sau đó vòng xuống phía dưới thân nó, một chưởng đẩy lên.
Bành!
Chân khí mang theo hỏa năng bắn ra, thiêu lớp lông bên ngoài của con Kim mao viên đỏ cả lên, nhưng vẫn không thể xuyên qua.
Xoắn ốc Chân khí!
Hắn trừng hai mắt, Chân khí bên trong cánh tay xoay tít, hóa thành một cơn lốc lửa, theo lòng bàn tay bắn ra.
Oành!
Chân khí hắn vừa kịp phun ra thì một bàn tay to như cái quạt tát tới, đánh hắn bay xa ba bốn mét.
"Mấy ngày qua ngươi giúp ta rèn luyện thể chất, một chiêu đó đừng mơ khiến ta phun máu."
"Ở đầu kia kìa. Hai hôm trước có đám người đột kích chúng ta, thật đau...."
Vẻ mặt ông ấy hiện lên sự u buồn, nói:
"Một giáo viên hi sinh, một người khác trọng thương. Hai học viên bị bắt đi, một người khác thì đang nguy kịch."
"Mà cháu đừng lo. Hai cô bé kia vẫn an toàn, không bị thương gì. Mà con bé Hà My đó ghê thật, tuổi còn trẻ mà mạnh như vậy. Khai Huyệt đỉnh cao thủ, ở thành Minh Dương ta cũng đã tiếp cận nhóm đầu, vậy mà bị một chiêu xóa sổ. Chậc chậc."
Nghe vậy Trần Phong nhất thời bình tĩnh lại, sau đó cùng với Viện trưởng đi về điểm tụ tập của thành Minh Dương. Lúc này có hơn hai mươi người đang đứng đây, tất cả đều lôi ra vẻ mọi mệt, thậm chí có những người đang nằm trên giường, rên rỉ không thôi.
Hà My cùng với một thiếu niên khác có lẽ cũng là Ma pháp sư đang đi chữa trị cho mọi người. Quang hệ cùng Mộc hệ khiến mọi người khỏe lên không ít, dù sao dùng đan dược mãi cũng sẽ xảy ra sự nhờn thuốc, còn dùng Ma pháp trị liệu thì hoàn toàn không bị.
Ánh Nguyệt thì đi xung quanh xem tình trạng mọi người, nếu có ai bị gì thì lập tức thông báo ngay để chữa trị.
Nhìn hai người như vậy Trần Phong cũng yên lòng, cũng không tiện làm phiền hai người, bởi vậy liền đi ra chỗ khác.
"Lê Nghĩa, hắn ta bị sao vậy?"
Trong một căn phòng nhỏ, Lê Nghĩa đang ngồi trên giường, bên cạnh là một giáo viên của học viện Minh Dương đang truyền Chân khí cho gã. Mà trên da hắn lúc này đã đen tím một mảnh, giống như là trúng kịch độc. Cơn đau khiến hắn dù đã nhét một cái giẻ vào miệng thì cổ họng vẫn vang lên những tiếng ô ô đầy thê lương. Xung quanh giường là từng bãi từng bãi máu đen kịt, tỏa ra mùi tanh hôi cực kì buồn nôn.
Thấy vậy hắn liền đi vào. Giáo viên thấy hắn chỉ gật đầu một chút rồi lại truyền Chân khí vào người hắn. Từng giọt mồ hôi lăn trên trán người này đủ để thấy ông ấy đang phải cố gắng như thế nào.
"Thưa thầy, độc này là gì vậy ạ."
Trần Phong thầm nói, một tay điểm lên ngực Lê Nghĩa, mà theo đó từng luồng Chân khí hắn phóng ra, lan tràn trong cơ thể gã. Mà Chân khí hắn mang theo hỏa lực, đi đến đâu độc bị đốt cháy đến đó, khiến áp lực của giáo viên kia lập tức giảm mạnh.
"Độc này thầy cũng không biết nữa. Chỉ biết dù là cao thủ Ngoại Cương cấp Hóa Hình kì cũng bị độc này giết chết. Lê Nghĩa tuy dính không nhiều nhưng lấy khả năng em ấy hoàn toàn chống không lại độc này. Ngay cả thầy cũng khó có thể diệt trừ nó, chỉ có thể ngăn cản nó không lan ra mà thôi."
Hết chương 146