Nam Việt Đế Vương
Chương 150 : Chạy trốn đến khu vực trung tâm
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Lúc Trần Phong trở lại thì trận chiến đã ngã ngũ, hai tên kia một tên bị thiêu chết, biến thành một khối thịt cháy, mùi khét tỏa ra bốn phương. Một tên khác lồng ngực bị phá mở, trên người cũng có năm sáu vết chém sâu đến tận xương, chết tương đối thảm. Xung quanh hai cô bé còn có bảy tám võ giả trẻ tuổi là học viên của ba thành, tất cả đứng chụm vào nhau, ít nhiều đều bị thương. Nhẹ thì xây xát, nặng thì gãy chân gãy tay, nhưng cũng không có ai dính vết thương trí mạng.
Nhìn hắn trở về không chút bị thương lập tức có người hét lên:
"Trần Phong cậu không bị gì cả? Sao lại có thể như vậy? Tên kia là Ngoại cương cao thủ cơ mà?"
Những người khác cũng dồn dập hỏi thăm, hiển nhiên biết được sự tình hắn giao chiến với tên kia. Trần Phong chỉ giải thích qua loa rằng đã đánh lui hắn, rồi đi lại chỗ Hà My cùng Ánh Nguyệt, mặc cho những người khác dị nghị.
Ánh Nguyệt đứng dựa vào tường, tay phải buộc một lớp băng trắng tinh, có lẽ cô nàng đã bị thương trong chiến đấu. Vẻ mặt cô nàng vẫn còn giữ lại sự hốt hoảng, hiển nhiên việc chiến đấu trong học viện so với chiến đấu thực tế khác xa nhau quá nhiều, lấy tâm tính của Ánh Nguyệt vẫn khó có thể tiếp nhận nó.
Hà My chậm rãi đi lại bên cạnh hắn, nói thì thầm:
"Chị ấy trong lúc chiến đấu còn nhiều sơ hở, hơn nữa khi ra tay còn thu lực lại, khiến cho mọi người gặp không ít lần nguy hiểm. Anh lại khuyên nhủ chị ấy đi chứ em nói không ăn thua."
Hắn gật đầu hiểu ý, đi lại chỗ Ánh Nguyệt. Cô nàng thấy hắn thì có chút xấu hổ, định tránh đi thì bị hắn giữ lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Sao thế, cảm thấy ân hận vì hành động của mình sao?"
Hắn kéo cô nàng ngồi xuống, mỉm cười hỏi. Ánh Nguyệt gật đầu, đáp:
"Tôi chưa đủ quyết đoán, đánh với kẻ địch như lại nương tay, khiến mọi người bị liên lụy. Nhất là cậu kia, vì tôi mà ăn một chưởng toàn lực của tên bịt mặt, gãy xương bả vai. Nếu..."
"Bình tĩnh!"
Hắn cắt ngang lời nói của cô gái, bình thản nói:
"Lần này cậu đã sai, đó là điều không thể chối cãi. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Cậu còn trẻ, chỉ ở trong thành Minh Dương, chiến đấu với mấy học viên, chưa bao giờ cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là chết chóc."
"Nhưng thứ gì cũng có thể xảy ra, cũng có thể tồn tại. Cậu chưa biết nó, rồi dần dần sẽ biết! Ngày hôm nay chính là bài học đầu tiên, rồi cậu sẽ sớm nhận ra mà thôi. Vì vậy bây giờ tươi tỉnh lên đi, con gái mà buồn thì trông xấu lắm."
"Có chứ, cả bốn vùng đều xuất hiện, chẳng qua đều bị cao thủ của các thành đánh cho tơi bời, bởi bọn hắn đa phần chỉ là Ngoại Cương, Khai Huyệt, lèo tèo vài tên Chuyển Linh với Huyễn Linh nên hoàn toàn không làm gì được, bị chém giết hết."
"Quả nhiên là nhắm đến toàn bộ võ giả trẻ tuổi của ba thành! Đám người này là ai mà có thể tiến vào bí cảnh này, hơn nữa còn ngang nhiên bắt cóc, chém giết như vậy? Không sợ bị truy sát hay sao?" Trần Phong hỏi tiếp.
Thành nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Mọi người cũng cho là vậy, nhưng liệu thế lực nào dám ra tay, mục đích là gì? Phải biết ba thành cường giả Chân Linh cảnh cũng có bốn năm vị, Huyền Linh cũng có một vị. Mà xa hơn, nơi này nằm trong quản lí của Thanh Long Giang tông, dù là Tôn cấp thế lực cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Nếu bị phát hiện ra thì có thể bị diệt trừ ngay lập tức."
Một thế lực dám ở địa bàn của Thanh Long Giang tông làm loạn, thì thế lực này phải cường đại đến mức nào?
Trần Phong cảm thấy rùng mình, chỉ sợ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Liệu ba thành tập trung ở đây sẽ khiến bọn họ an toàn hơn hay sẽ trở thành một đám cừu bị lùa vào chuồng, chờ ngày giết thịt?
Bọn hắn trò chuyện hồi lâu, lại tìm đến một căn nhà trong tòa thành sau đó ăn uống, nghỉ ngơi. Qua hỏi thăm hắn mới biết những chuyện Thành đã trải qua, cũng hấp dẫn, khó khăn không kém hắn. Phải liên tục chém giết yêu thú, bị trúng độc, chạy trốn khỏi sự truy đuổi của đám người lạ mặt kia, tầm bảo, tìm kiếm truyền thừa.
"Anh đã tìm được một môn công pháp cực kì cường đại, hơn nữa còn cực kì phù hợp, em xem."
Thành đứng thẳng dậy, đột nhiên cơ thể phút chốc cao lớn lên không ít, cơ bắp cũng nổi lên chẳng chịt, cuồn cuộn như sóng, mà theo đó là một âm thanh hổ rống vang lên!
"Công pháp này chuyên môn luyện thể, tên là Long Tượng Hổ bá thể, tu đến đỉnh cao thân thể cực kì khủng khiếp. Anh vốn đã có nền tảng của Hổ Tượng, nay thêm Long nữa cho nên trở thành một hệ thống hoàn mĩ, đủ để anh tu luyện đến Huyền Linh cảnh! Nó có tổng cộng mười hai tầng, anh đã luyện được tầng thứ nhất ứng với Nội cương cảnh, Trần Phong, thử một chiêu không?"
"Có gì không dám?"
Trần Phong lộ ra vẻ hứng thú, bàn tay siết lại, một quyền đánh ra.
Toái thạch quyền!
Hết chương 150