Nam Việt Đế Vương
Chương 161 : Đồ Thần
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Trên trời liên lục xuất hiện từng quầng sáng, hoâ thành đao ảnh kiếm kích,....đủ loại, cùng với đó là máu tươi nhỏ lên mặt biển. Một phe cường giả bên Lão Thanh Long đã bị chém giết phân nửa, số còn lại đang cố gắng tế lên từng món Thần khí Thần Binh mệt mỏi chống đỡ, nhưng sớm muộn cũng sẽ chết. Phe những vị Thần kia thì khác, họ tuy xuất hiện vết thương nhưng cũng không quá nặng, chiến lực vẫn còn lại tám phần.
"Từ ngày hôm nay, Huyền Thiên Thế giới sẽ một lần nữa an lành. Không còn những yêu ma quỷ quái quấy phá nữa."
Ngọc Đế nhàn nhạt nói, vừa đem mấy tên cường giả khác vây trong kiếm trận, kiếm quang bộc phát, chiếu sáng cả đáy biển.
"Yêu ma quỷ quái?? Quấy phá? Chính các ngươi mới là kẻ cản trở thế giới này!"
"Bọn ta đã bị trấn áp hai vạn năm, thọ nguyên đã cạn rồi. Trong khi các ngươi....ha ha ha, còn không phải là Thần chân chính! Các ngươi là Ngụy Thần! Đồ giả tạo! Chư Thần chân chính, đã diệt vong từ hai vạn năm trước rồi."
Bọn họ nước mắt chảy dài, cổ họng gào thét, không ngờ lại bước ra khỏi vòng bảo vệ của các Thần Khí, gầm lên:
"Chúng ta nguyện hi sinh thân mình, lấy thân thể, Linh Hồn, Ý thức, hiến tế cho ngươi! Thức tỉnh đi, Đồ Thần!"
Mặt biển theo tiếng hô bọn hắn mà mở ra, từ phía dưới một vật thể khổng lồ chậm rãi trồi lên. Kì lạ là không ai biết, thứ bảo vật "Đồ Thần" này có hình dáng gì. Bởi nó giống như khí mà không phải khí, ánh sáng mà không phải ánh sáng, nước mà không phải nước, rắn mà không phải rắn.
Máu Huyết trên mặt biển cũng bị Thần khí này hấp thu, hòa chung với máu của những tồn tại gần thần này, khiến nó sáng rực lên, phát ra một tiếng ầm! Sau đó thân thể bọn họ đều rơi xuống, dung nhập vào Thần Khí này.
"Ngày hôm nay, bọn ta sẽ diệt trừ Ngụy Thần các ngươi, trả lại một thế giới thật sự!"
Phật Tổ bước lên trước một bước, than rằng:
"Các ngươi sao phải u mê mãi không tỉnh như vậy?"
Vị Thánh kia cũng nhẹ nhàng tiến lên, khuyên bảo:
"Sử dụng lại đồ vật của tên Phản đồ kia, các ngươi thấy đáng hay sao?"
Vị Thần có Lôi Đình quấn quanh thân kia cũng lắc đầu, nói:
"Phản đồ Thần đạo, đồ vật của hắn cũng là Phản đồ. Các ngươi muốn thật sự khởi động nó? Ha ha, năm đó Phản đồ còn sống, nắm trong tay Thần khí như thế này không phải cũng chết hay sao?"
"Lũ Ngụy Thần các ngươi câm lại! Đừng dùng hình dáng của các ngài ấy mà phun ra những lời bẩn thỉu đó. Mọi người, giết!"
"Vô ích, hắn đã chặt đứt nguồn sinh mệnh của ta, Linh hồn ta đã bị chẻ làm hai rồi. Ngươi làm vậy chỉ phí sức mà thôi."
Lão lại nhìn sang Trần Phong, thấy khuôn mặt buồn thảm của hắn, lão cười:
"Thiếu niên, Âu Lạc Thần Tộc từ khi nào lại yếu đuối như vậy? Tươi tỉnh lên."
"Ngài...."
"Đừng quan tâm. Ta đáng lẽ phải chết từ hai vạn năm trước rồi, kẻ từ khi Long Quân vẫn còn là hắn. Nhưng giờ thì ít nhất ta vẫn làm được gì đó. Bọn ta đã tranh thủ cho các ngươi được trăm năm."
Lão phun ra một ngụm máu đen, yếu ớt nói:
"Chủng tộc chúng ta đã gần như diệt vong rồi, số ít tộc nhân còn lại trở thành nô lệ, sống cũng như chết! Ta phận làm Tổ này thật sự đáng xấu hổ. Ta xin lỗi!"
Nói xong lão lại ho mấy cái nữa, sau đó ngã quỵ xuống.
"Dậy đi, lão già này, dậy đi!"
Khoai khóc như mưa, hai tay sáng rực lên những luồng sáng xanh, ấn vào cơ thể ông lão. Nhưng càng truyền vào thì nó càng thấy tuyệt vọng, sinh mệnh lão Thanh Long vẫn cấp tốc rút đi như thủy triều.
Nó cả đời cứu biết bao nhiêu người, nhưng cuối cùng lại không cứu được bạn của nó.
"Khoai, ta biết tính ngươi. Ngươi vẫn trẻ con như vậy. Ta biết ngươi không đáng tin, nhưng ta có một khẩn cầu. Ngươi hãy dạy dỗ thiếu niên này nên người."
Lão cố gắng đứng lên, rung giọng nói:
"Ta bây giờ sẽ trấn áp số mệnh của hắn. Đế khí, Đế mệnh, Đế thể sẽ bị trấn áp. Hắn sẽ âm thầm tu luyện, đến khi đạt được Thần cảnh rồi hãy lộ diện. Đám già bọn ta không hoàn thành, chỉ có thể cố gắng hết sức, tranh thủ cho lớp trẻ các người một đoạn thời gian mà thôi!
Hết chương 161
Có phiếu thì quăng cho mình một ít nào ae!!!