Nam Việt Đế Vương
Chương 171 : Thiền sư hồn quy Phật giới
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Hắn cũng không gọi thêm ai khác, chỉ đi một mình lên ngôi chùa. Thực lực hắn bây giờ đã tăng lên gấp không biết bao nhiêu lần, chỉ mất mất phút liền đến nơi.
Minh Tâm thấy hắn đến tức thì chạy ra đón, cười nói:
"Sư cụ đợi đã lâu. Anh vào đi."
Hắn gật đầu, chào cậu ta một tiếng rồi cùng đi vào. Căn phòng của vị lão Phật này rất đơn sơ, bàn ghế chỉ là những mảnh gỗ bình thường ghép lại, ấm chén cũng là bộ ấm chén bán đầy ngoài đường, tùy tiện có thể mua được. Trên tường chỉ có vài bức tranh phong cảnh, trông rất nhẹ nhàng.
"Sư cụ, con đã đến."
"Ngồi đi."
Lão Phật đem tràng hạt trong tay thả xuống, nhìn hắn một lúc lâu, nói:
"Giờ ta đã giải quyết xong mọi chuyện. Còn con, ta thấy con có gì đó khác đúng không? Giống như là....thức tỉnh."
Trần Phong nghe ông lão hỏi vậy thì có chút kinh ngạc, gật đầu, đáp:
"Thức tỉnh lại huyết mạch."
Ông lão buông tràng hạt xuống, thở dài:
"Rốt cục cũng đến ngày này. Tiểu thí chủ, hãy mời vị trong Tinh thần hải của con ra đi. Ta có chuyện muốn nói với nó."
Hắn sắc mặt nhất thời ngơ ngác, một lúc sau mới khôi phục, nói:
"Vâng!"
Nói rồi một bóng người bay ra, hóa thành một cậu bé tầm năm sáu tuổi, béo mũm mĩm, thân thể màu xanh lục, đôi chỗ có màu ngả vàng.
"Ra là Linh của Tre Thần. Kính chào ngài."
Ông ta khẽ cúi đầu, mà Khoai vẻ mặt vẫn giương giương tự đắc, nói:
"Ngươi biết ta?"
"Sao lại không biết? Năm xưa Tre Thần phân tán khắp nơi, khiến cho biết bao kẻ dồn tâm lực đi tìm kiếm. Bây giờ ngài đã thức tỉnh, có lẽ cũng muốn tìm lại những phần đã mất của mình?"
Khoai gật đầu:
"Không sai, ta muốn tìm lại chúng. Nhưng có lẽ ngươi gặp ta không chỉ nói chuyện này chứ?"
Trần Phong ừm một tiếng, đáp:
"Việc tôi đã hứa, chưa bao giờ nuốt lời. Bây giờ đi thôi, chúng ta về nhà."
Nói rồi hắn vỗ nhẹ lưng Minh Tâm, đẩy cậu ta đi. Đồng thời hắn cũng truyền âm cho Khoai:
"Này, ngươi giải thích đi. Cậu này có năng lực gì đặc biệt? Giờ thân ta còn đang bị truy sát, thêm cậu ta nữa chỉ sợ gánh không nổi!"
"Gánh cậu ta? Có mà nó gánh ngươi ấy! Tên nhóc này được lão già kia truyền thụ một thân bản lãnh, giờ cùng cảnh giới chưa chắc ngươi đã đánh lại đâu!"
"Thật sao?" Trần Phong trố mắt, hỏi.
"Đương nhiên, thằng ngốc, nhìn đi!"
Nó khẽ vuốt mi mắt Trần Phong, lập tức hắn thấy được cơ thể Minh Tâm tựa như một lò lửa khổng lồ, sinh mệnh lực cuồn cuộn không ngừng. Quanh thân Phật quang tựa như áo phủ lên thân thể cậu ta, khiến cậu ta rất có khí độ Đại sư.
"Tên nhóc này có Phật tính rất cao, xem chừng mấy kiếp trước cũng là cao tăng đắc đạo. Phật tính như vậy, tu đến Như Lai cảnh, nói không chừng ngay cả ngươi cũng bị nó hóa đi, trở thành hòa thượng!"
Trần Phong lại càng kinh ngạc!
Cứ như vậy, lại thêm được một đồng minh mạnh mẽ rồi? Vận khí không khỏi quá may mắn đi??
Khoai thấy vẻ mặt của hắn càng đắc chí, rung đùi cười nói:
"Thế nào, sợ chưa? Lão già kia dù sao cũng là Đại Phật, mỗi hành động đều có ngụ ý của nó, đâu phải như ngươi, trong đầu toàn cơ bắp!"
Trên đường đi Minh Tâm vẫn đôi lúc thút thít, nhưng theo thời gian cậu ta dần dần tĩnh lại, hai mắt lộ ra sự điềm đạm cùng tĩnh lặng.
"Minh Tâm, quả nhiên là Minh Tâm. Tâm cậu ta sáng tỏ, bởi vậy khó có thể biến đổi, khó có thể bị lay động. Đây chính là cái mà Phật môn Phật tử hơn hẳn võ giả Linh giả. Bọn hắn tu chính là tu tâm, pháp bọn hắn từ tâm mà sinh, vì tâm mà diệt. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, chính là đạo lí này. Xem ra ta cần học tập Phật môn Phật pháp rồi đây."
Minh Tâm lúc này thật sự đã khác. Vạn Duyên Thiền sư ra đi, khiến cho tâm hồn non nớt của cậu ta vỡ nát, rồi lại một lần nữa tạo lập. Nhờ vậy mà đạo tâm cậu ta đã tiến thêm một bước, trở nên cực kì bình thản, mà Trúc Lâm Đại Thừa kinh cũng vì vậy mà tiến thêm một bước.
Vạn sự tùy duyên!
Ai DI Đà Phật
Hết chương 171.
Thật sự mà nói mình khá đắn đo khi viết về Phật giáo. Bởi nó thật sự quá rộng, kiến thức tìm hiểu quá nhiều. Nếu viết chỗ nào vô lí mong mọi người hiểu cho, đồng thời góp ý nhé. Cảm ơn