Nam Việt Đế Vương

Chương 176 :

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


Nhưng Trần Phong cũng không biết rằng ở đầu kia, người nọ lúc này tâm tình chết lặng. Xương ngón tay hắn đã gãy ba cái, cổ tay rạn nứt, từng luồng đau đớn tê dại chạy dọc theo cánh tay mà truyền đến não, khiến gã phải rên lên.



"Cao thủ, thậm chí là Ngoại cương đỉnh cao! Ta không phải không gặp cao thủ bậc này, nhưng muốn một chiêu đánh phế Ưng trảo công của ta là không thể. Vậy mà hắn... không được, phải chạy!"



Gã cực kì quyết đoán, không dám chiến nữa mà lùi lại rất nhanh, hai chân đạp lên tường, dọc theo bức tường mà đi!



"Muốn trốn ư?" Trần Phong cười lạnh, bàn tay phải xòe ra, theo đó năm luồng Cương khí bay ra, hóa thành năm con Giao long nho nhỏ, giương nanh múa vuốt. Đây là một chiêu thức Trần Phong mới sáng tạo ra, dựa trên kiếm khí, sau đó tạo hình, biến nó thành hình dạng Giao Long.



Cao thủ Ngoại cương hậu kì về sau, còn gọi là Hóa hình kì. Lúc này Cương khí cực kì hùng hậu, chiến đấu nửa giờ cũng chưa chắc đã hết. Thêm nữa chất lượng cực cao, có thể diễn hóa thành các hình thái búa, đao, kiếm, dao, thương, sức sát thương rất mạnh.



Mà Trần Phong bây giờ cũng vậy, Cương khí hóa thành Giao Long hình, có khả năng xuyên phá cực tốt!



Phốc phốc phốc.



Lưng của Phạm Vân nhất thời nhiều thêm mấy lỗ máu, Cương khí bị xé rách cực kì dễ dàng.



Gã ta không dám dừng lại dù chỉ một chút, mà vẫn tiếp tục trốn đi. Trần Phong vận lực, vận dụng Long bộ, tốc độ còn muốn nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, phút chốc đã đuổi kịp, tung cước nhằm thằng vào lưng hắn. Phạm Vân cũng không phải dạng vừa, nhanh như cắt phản ứng lại, chộp lấy cổ chân Trần Phong rồi ném hắn đập xuống đất. Nhưng tên này cũng không hề ham chiến, lập tức chạy trốn đi. Gã biết nếu ở lại thì rất có khả năng sẽ chết, bởi Trần Phong không hề tầm thường, chiến lực cực mạnh, tuyệt đối là Ngoại cương hậu kì, Ngoại cương đỉnh cao!



Trần Phong lúc này cũng đã bật dậy, gầm lên:



"Anh Thành, không thể để cho hắn thoát được! Cường hóa tốc độ!" Hắn lẩm bẩm niệm phép, một luồng sáng xanh trắng bắn ra, nhập vào cơ thể Thành và Trần Phong. Hai người cảm thấy thân thể nhẹ bỗng đi, mà sức mạnh tăng thêm không ít, nhờ đó tốc độ tăng lên phải gấp rưỡi!



Ba người hai truy một trốn, chạy luồn lách từ ngõ này sang ngõ khác. Rốt cục điểm yếu về Cương khí của Phạm Vân đã lộ ra, gã thở hồng hộc như trâu, tốc độ giảm dần. Còn hai người Trần phong thì vẫn còn rất sung sức, nhờ có Ma pháp lực nên Cương khí của bọn hắn được tiết kiệm rất nhiều, lại thêm bọn hắn đều là Linh thể, tốc độ sản sinh Khí là nhanh hơn người thường không biết bao nhiêu lần.




"Uống đi, có thể khôi phục lại tám phần đấy. Hai đứa liều quá, không thể làm việc này nữa, hiểu không?"



Trần Phong nhấp môi, cảm thấp nước trà vậy mà hơi ngọt, uống vào có cảm giác đau đớn bay hết, thay vào đó là cảm giác lâng lâng sung sướng. Trên cơ thể các vết thương cũng nhanh chóng liền lại, không để lại chút sẹo.



"Cháu hiểu rồi. Giờ dù muốn thực hiện kế hoạch nữa cũng không được, bởi bọn chúng đã có sự chuẩn bị, không thể đánh giết thêm bất cứ người nào nữa."



Thạch Hà gật đầu, ừ một tiếng rồi nói:



"Nhưng bọn chúng cũng đã mất đi hai cao thủ cấp Ngoại Cương, hẳn không dám gây chuyện với chúng ta nữa."



Đáng tiếc chuyện này diễn ra không được bao lâu. Bang hội đứng thứ hai trong bốn bang không kìm được mà ra tay, toàn lực chèn ép Hổ Báo bang, khiến bọn hắn dù muốn ngóc đầu lên cũng không được, đành phải nhượng lại địa bàn.



Trong thời gian này thành Minh Dương cũng náo nhiệt hơn không ít. Không ngờ Thanh Long Giang tông lại chọn thành Minh Dương làm nơi tuyển chọn các nhân tài cho vùng phía Tây Phủ, vì vậy mà các nhân tài của hai thành khác cũng đã đến đây. Thỉnh thoảng lại có thể thấy cảnh những người trẻ tuổi khiêu chiến nhau, phô trương các loại võ học võ kỹ, rất đặc sắc.



Vì là chủ nhà nên học viện Minh Dương bị khiêu chiến nhiều nhất, và cũng thua trận nhiều nhất. Thẳng đến khi Lê Nghĩa, Trần Lâm, Thanh Hoa,... các nhân tài bậc này ra tay mới có thể đánh bại đám người kia, cứu vớt danh dự của thành Minh Dương.



Phạm Việt cũng đến, hắn vẫn phong thái lạnh lùng như vậy, nhưng bên cạnh hắn lúc này lại có Đỗ Tuyết Lan, hai người sóng đôi đi với nhau, rất đẹp mắt. Có lẽ sau một trận chiến ở Minh Dương bí cảnh thì hắn đã tỉnh ngộ, không còn như trước đây nữa.



Rồi mấy ngày sau, Triệu Hảo xuất hiện. Tên này không ngờ đã tu thành Ngoại cương, Cương khí hùng hậu, chất lượng cực cao, thậm chí chiến lực đã gần có thể sánh ngang với Lê Bá Long - nhân tài trẻ tuổi của thành Quỳ Dương, chỉ còn thua có Phạm Việt nữa thôi. Nhưng hắn cũng không hề tìm đến Trần Phong để gây sự, mà ngày ngày chỉ tập trung rèn luyện, khiêu chiến, tạo ra danh tiếng rất lớn.



Hết chương 176