Nam Việt Đế Vương
Chương 184 : An toàn
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Triệu Hảo mở to hai mắt, đột nhiên kêu gào một tiếng, cả người tựa như lò xo bật dậy, thở hồng hộc như trâu.
"Tốt rồi, mau chạy thôi. Nói không chừng đám người kia sẽ tiếp tục truy sát chúng ta!"
Bọn hắn tiếp tục di chuyển, mà lúc này thì mấy tên Chuyển Linh nọ đã hợp lực đánh chết Lê Chí Cường. Tuy nhiên hai tên trong đó cũng bị lão đánh cho thương nặng, vô lực tái chiến.
Ba tên còn lại sau khi nghỉ một lúc thì lên đường, tiếp tục truy sát nhóm Trần Phong. Đáng tiếc giờ này bọn họ đã đến bên bờ sông, chuẩn bị xuôi dòng mà đi.
Cũng không ngờ kẻ đón tiếp bọn họ lại là một con vượn, tay cầm quyền trượng, toàn thân mọc vảy rồng chi chít. Hai con mắt nó thâm thúy, nhìn kĩ nó như hai viên Long nhãn.
"Các thiếu niên, chào mừng các ngươi đã đến đây."
Con vượn nọ cười khẹc khẹc, gõ nhẹ quyền trượng lên mặt đất. Lập tức dòng nước tách ra, để lộ một con đường đi thẳng xuống lòng sông.
"Sao vậy, các ngươi còn đợi gì nữa, đi thôi."
Con vượn nhếch mép, mà nhóm Trần Phong thì càng há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
Nó có thể nói chuyện!
Mà Trần Phong lại càng run rẩy không thôi, hắn nhận ra con vượn này. Nó chính là thứ đã đem lại không biết bao nhiêu đau khổ cho hắn, nghiền nát sự cao ngạo của hắn, nghiền nát sự đắc ý của hắn. Thân thể, lực lượng, võ kỹ, kinh nghiệm nó đều vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nó còn có thể nói chuyện, chứng tỏ linh trí đã được mở ra, chắc chắn còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
Ánh Nguyệt ghé sát hắn, thì thầm:
"Này Trần Phong, thật sự cậu quen nó không? Nó có thể mở miệng nói chuyện thì chắc là đạt đến Linh cảnh cấp yêu thú rồi. Nó...." Cô nàng chần chừ một chút rồi nói tiếp:
"Không một ngụm ăn hết chúng ta chứ?"
Trần Phong gãi gãi đầu, đáp:
"Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có lẽ là an toàn đấy."
Nói rồi hắn lại bước đi trước, tiến vào con đường xuống lòng sông.
Lúc bọn họ xuống dưới sông thì con Vượn nọ lại khẽ gõ quyền trượng, lập tức mặt sông che kín lại. Cùng lúc đó thì thân thể bọn hắn được một lớp không khí bao quanh, đảm bảo đủ khí cho bọn hắn hít thở. Còn con vượn kia thì thoải mái đi dưới nước như thủy tộc, khiến mọi người phải có cái nhìn khác.
Bọn hắn đi một lúc lâu thì rốt cục cũng đến nơi. Chỗ ở của con vượn nọ không ngờ lại là một tòa Linh bảo giới, có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.
Bọn chúng rốt cục chịu không nổi nên phải chịu thua, trong mắt lộ rõ sự kinh sợ.
Trần Phong ở xa thấy cảnh này không khỏi thở dài:
"Viên Long Không đã mạnh không tưởng rồi, có nó ta có thể quay trở lại cứu giúp mọi người, không cần phải chạy trốn như chó nhà có tang nữa!"
Trần Phong mừng thầm trong lòng, lại thấy Giao Thanh Đồ đã móc ra một viên Long châu màu xanh biếc, từ đó Thủy nguyên tố tỏa ra rất kinh người.
"Ngươi cứ giữ lấy nó mà tu luyện đi, ta chưa cần."
Giao Thanh Đồ ngoắt đuôi, hai con mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, một ngụm đem Long châu nuốt vào, lại tiếp tục uống lấy uống để máu của con Giao Long nọ. Đây là vật đại bổ, có thể tăng cường Long khí trong cơ thể nó, giúp cho việc đột phá dễ dàng hơn.
"Nơi đây Thủy Yêu có ba tên đã tu đến tam cấp, gần bảy tên tu thành Nhị cấp, mười tên Nhất cấp. Nếu tiến đến thành Minh Dương có lẽ cũng sẽ an toàn. Nơi đó còn có rất nhiều người cần được cứu, ví như cha mẹ của chị Thanh Hoa, ông và cha mẹ của Ánh Nguyệt...Không thể bỏ họ lại."
Nghĩ là làm, Trần Phong lập tức nói cho Viên Long Không ý nghĩ của mình. Nghe xong nó đáp:
"Ngài đã muốm thì ta sẽ nghe theo. Để đảm bảo bí mật ta sẽ mang đi một tên Thủy Yêu Nhị cấp mà thôi."
Ánh Nguyệt nghe dự định của hắn thì lập tức can ngăn:
"Không được, trên kia rất nguy hiểm."
Mọi người xung quanh cũng đồng ý, nhưng đều bị Trần Phong bác bỏ:
"Tôi tự biết mình đến mức nào. Nhưng cha mẹ cậu, cha mẹ chị Thanh Hoa đều đang ở trên đó. Còn có Đặng lão, tôi xem ông ấy như là ông ruột của mình, sao có thể bỏ mặc được."
"Xem như ông của cậu..."
Ánh Nguyệt ấp a ấp úng, cảm thấy Trần Phong nói gì đó không được thích hợp lắm.
Trần Phong hiển nhiên cũng hiểu ra, chỉ ho khan mấy tiếng, sau đó bước lên bàn tay đầy lông cùng vảy của Viêm Long Không. Đi cùng bọn hắn là một con Ngư yêu Nhị cấp, có lẽ là tâm phúc của nó.
"Đi thôi!"
Hết chương 184