Nam Việt Đế Vương
Chương 197 : Gặp lại Ánh Nguyệt
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
"Vậy thì về thôi."
Tần Thiên điểm ra một chỉ, lập tức không gian tan vỡ, để lộ ra một con đường sâu thăm thẳm. Hắn dùng Linh lực bao bọc Trần Phong lại, sau đó tiến vào Không gian lộ.
Ầm ầm ầm
Tần Thiên đột nhiên nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh. Bọn hắn đang ở trong tầng không gian thứ ba, bởi vậy không thể nào có chuyện có người ở gần đây được.
"Là kẻ nào?"
Tần Thiên đột nhiên tăng tốc, dưới chân sinh ra hai con Hắc Long, bọn chúng há miệng lhun ra Hắc hỏa, đem không gian đốt ra một cái động thật lớn. Tần Thiên theo đó mà nhảy vào, trong tay cũng tế ra Long Phượng đỉnh.
Tầng không gian thứ tư!
Nơi đây có từng đợt không gian phong bạo tàn sát, mỗi khi thổi tới thì dù là Tôn giả cũng bị xé nát, tuy nhiên với Tần Thiên mà nói thì cũng xem là tầm thường.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
Trần Phong cảm thấy mọi chuyện có chút bất thường bèn hỏi.
Tần Thiên không nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm nghị hiếm thấy, đáp:
"Có kẻ nào đó muốn truy sát ta. Thực lực rất mạnh, dù ở trong tầng không gian thứ tư này nhưng vẫn có thể vận dụng Tinh thần lực, bám chặt ta."
Nói rồi hắn tế lên Long Phượng đỉnh, theo đó mà cái Đỉnh này lớn dần lên, tựa như một căn phòng vậy, từ đó có vô số luồng Linh lực hóa thành các loại Linh thuật bảo vệ hắn.
Bế khí thuật!
Tần Thiên đem bản thân mình dung nhập vào trong đỉnh, sau đó đóng nắp lại. Mà lúc này, ở tầng không gian thứ sáu, có một người đàn ông mặc áo bào trắng. Quanh thân hắn đã không có thứ gọi là không gian phong bạo, bởi nơi đây ngay cả không gian phong bạo cũng bị một loại sức mạnh kì dị nghiền nát.
"Tần Thiên, Tần lão ma, quả nhiên là có chút thủ đoạn. Lại có thể trốn khỏi sự truy tìm của ta."
Đại đỉnh trôi trong mảnh không gian này không biết bao lâu, rốt cục xuyên phá không gian, rơi vào một con sông.
Hắn lại vận dụng thần nhãn, lúc này thấy được xung quanh chi chít những Linh văn, mà bên dưới lòng đất tỏa ra một luồng năng lượng cực kì khổng lồ, cung cấp cho những tòa trận pháp này tiếp tục vận hành.
Trần Phong theo thang máy đi thẳng một mạch lên tầng của Ánh Nguyệt và Linh Nhi, lúc mở cửa ra thì thấy có một nhóm gần chục người đang đứng nơi hành lang, tất cả đều là nam, tầm mười tám mười chín tuổi. Nhưng thực lực mỗi người đều cực mạnh, đều là cao thủ Ngoại Cương trở lên. Thậm chí ở trong đó có một người tựa như thủ lĩnh, để mấy người còn lại vây quanh.
Trần Phong thấy vậy cũng tò mò, bèn giả vờ không chú ý, nhưng tai vẫn lắng nghe bọn hắn nói chuyện.
"Để ta vào trước. Ta chắc chắn có thể mời được cô ấy đi buổi dạ hội đêm nay!"
"Chỉ bằng ngươi? Hôm trước có một tên mạnh hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi, gia cảnh tốt hơn ngươi đến còn không mời được, ngươi lại là cái thá gì?"
"Chỉ có Nguyễn Văn Hoàng mới có thể làm được mà thôi. Hãy nhớ anh ấy đến từ Nguyễn Gia Thành Thanh Châu, năm nay mười tám tuổi nhưng đã là Khai Huyệt cảnh, mở ra năm huyệt! Khảo nghiệm gần đây của Thanh Long Giang tông chúng ta, xếp thứ 106!"
Người thanh niên tựa như thủ lĩnh kia hóa ra tên là Nguyễn Văn Hoàng, lại là con cháu thế gia. Nguyễn gia Thành Thanh Châu, cũng tính là một chi rất lớn trong Nguyễn tộc. Thế gia này có một vị Tông Linh cảnh cường giả, Dung Linh sáu bảy vị, Huyền Linh càng tới hơn hai mươi người! Mà Nguyễn Hoàng lại là một trong những thanh niên có tư chất tốt của Nguyễn gia Thanh Châu, bản thân là Linh thể tam tinh rưỡi, lại rất chăm chỉ tu luyện, có được sự chỉ bảo cùng vô số tài nguyên, nên tuổi trẻ như vậy đã mở ra sáu huyệt.
Nguyễn Hoàng kia sau khi nghe xong những lời tung hô kia thì cũng lộ ra vẻ thỏa mãn, khẽ vươn tay ra làm dấu hiệu im lặng. Khi tất cả đã ổn định thì gã mới nói:
"Tất cả đừng nói quá như vậy. Người tài năng hơn ta còn rất nhiều. Ngay cả trong Nguyễn gia ta cũng có không ít người giỏi hơn, tuy nhiên..."
"Về việc tán gái, ta là chưa từng thất bại đấy!"
Gã cười một cách kiêu ngạo, mà tính ra Nguyễn Hoàng quả thật có tư cách ấy. Gia thế khủng, thiên phú tốt, thực lực mạnh, mà vẻ ngoài cũng rất đẹp trai tuấn lãng, mê đắm được không ít cô nàng.
Trần Phong vốn đang định tìm gặp Ánh Nguyệt, nhưng nghe câu chuyện của bọn hắn thì khẽ cười, cố ý lùi ra góc khuất chờ xem mọi chuyện xảy ra.
Cộc cộc cộc.
Nguyễn Hoàng nhẹ nhàng gõ cửa, trên môi duy trì một nụ cười tươi rói. Một lúc sau thì cửa mở, một thiếu nữ mặc váy xanh đi ra. Mái tóc cô nàng chảy đến ngang lưng, trên cổ đeo một cái vòng Nguyệt thạch. Làn da cô nàng trắng nõn, thân thể mềm mại, bước đi uyển chuyển vô cùng, tựa như tiên nữ vậy.
"Ánh Nguyệt ngày càng xinh đẹp! Thật alf lau con mắt mà nhìn, mới một năm mà thôi."
Từ lúc Trần Phong gặp cô nàng đến nay thì tính ra mới một năm có lẻ, nhưng không ngờ cô nàng lại phát dục thành công như vậy, từ một thiếu nữ tinh nghịch thành tiên nữ động lòng người rồi.
Hết chương 197