Nam Việt Đế Vương
Chương 206 : Thanh Hà hội
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Đúng lúc hai người đang định quyết đấu thì giọng Linh Nhi vang lên:
"Đây là thức ăn mà chị ấy nấu đấy. Đợi chút nữa chúng ta cùng ăn nhé."
"Chị cũng nghe về Ngọc Linh rồi. Cô ấy không những xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, thực lực không kém bất cứ ai trong thế hệ mới này. Đúng là đáng khâm phục."
Khuôn mặt của Trần Phong và Ngọc Linh đồng thời cứng lại, sau đó cả hai đồng thời rời khỏi phòng ở của Trần Phong, đóng sầm cửa lại.
"Cấm không được để lộ ra, nghe chưa!"
Ngọc Linh trừng mắt, tựa như một tiểu hồ ly vậy, trông vô cùng dễ thương.
"Tôi lại sợ cô để lộ ra thì có!"
Trần Phong phản pháo, kéo ghế ngồi xuống.
"Em về rồi đây, có cả chị Nguyệt nữa!"
Linh Nhi nhảy chân sáo, đặt túi thức ăn xuống. Ánh Nguyệt đi sau cô bé, thấy Ngọc Linh thì ánh mắt có chút kinh ngạc, lại nhìn sang Trần Phong, không khỏi nghi ngờ.
"Hai người này đã quen biết từ lâu hay sao? Sao mà thân thiết như vậy?"
Lúc này Ngọc Linh ngồi một bên Trần Phong, dáng vẻ cực kì thân thiết. Mà Trần Phong cũng không có chút nào không thích, trái lại còn xích lại gần cô ta.
"Sao chúng ta không vào phòng? Dù sao đây cũng là phòng khách, không tiện."
Ánh Nguyệt đề nghị, khiến hai người Trần Phong có chút giật thót, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
"Ăn ngoài này rộng rãi, thoải mái có đúng không? A, nên mời cả cậu ta nữa."
Trần Phong bật dậy, chạy lại gõ cửa phòng còn lại.
Không có ai trả lời.
"E hèm, không biết cậu có rảnh không?"
Cửa phòng hé mở, một cặp kính nhô ra, sau đó một khuôn mặt xuất hiện:
"Không rảnh!"
Nói rồi cậu ta định đóng sầm cửa. Thấy vậy Trần Phong gượng cười, đẩy nhẹ cửa, nói:
"Ấy chết, bình tĩnh. Chả lại chúng tôi có ít thức ăn, nhưng lại ít người quá nên muốn mời cậu."
Người nọ im lặng hồi lâu, sau đó đáp:
"Em muốn đến làm hội trưởng."
Trần Phong mỉm cười, nói tiếp:
"Xin được phép nói lại, đó là em muốn được làm hội trưởng của Thanh Hà hội chúng ta."
Người thanh niên nọ nghe vậy thì trầm giọng, quát:
"Chú mày đùa thế không vui đâu! Mau cút đi!"
Ầm
Trần Phong điểm ra một chỉ, lập tức đánh bay người nọ, thản nhiên nói:
"Không đùa. Em có thực lực, có tự tin để làm điều đó."
Những người xung quanh há hốc mồm, sau đó có một người xách kiếm ra, chém tới:
"Mẹ kiếp, bọn ta đã nhận thua, lũ chúng bay còn đến đây sỉ nhục làm gì???"
Trần Phong điểm ra một chỉ, đánh bay gã, đáp:
"Có lẽ phải đánh gục hết mọi người thì mới có thể nói chuyện được."
Nói rồi hắn vươn hai tay ra, vận dụng Loạn quyền phá thạch lao vào đám người kia. Hắn tựa như hổ vào bầy dê, chỉ cần một chiêu thôi đã đánh bay một người. Vì vậy tầm một phút sau thì trên mặt đất người nằm la liệt, miệng rên rỉ không thôi. Bọn hắn không thể tin nổi một thiếu niên trẻ tuổi lại có thực lực như vậy, cả đám người bọn hắn chưa kịp phản ứng thì đã đo sàn rồi
Người thanh niên cơ bắp lúc nãy mới ngồi dậy, thấy Trần Phong đã giải quyết tất cả thì hơi run run, nhưng vẫn lao lên quyết chiến đến cùng. Rất may Ánh Nguyệt lúc này ra ngăn cản, nếu không gã đã no đòn.
"Ra là vậy. Không ngờ thành Minh Dương ta lần này lại ra nhiều nhân tài như vậy. Thật đáng mừng biết bao"
Trong phòng họp, hơn hai mươi người đang ngồi vào một cái bàn dài, mà ở đầu cùng thì Trần Phong ngồi đó, hai bên là Ánh Nguyệt cùng Ngọc Linh. Sau khi Trần Phong đánh cho họ sợ hãi thì Ánh Nguyệt mới đứng ra giải thích. Nhờ đó họ biết rằng Trần Phong đã đạt đến Khai Huyệt, đủ yêu cầu làm hội trưởng. Tuy nhiên việc có thêm Trần Phong cũng không khiến mọi người quá vui mừng. Dù sao Thanh Hà Hội giờ đây quá yếu đuối, xếp hạng đã đứng vị trí thứ nhất từ dưới lên. Trong hội giờ chỉ có một Khai Huyệt, sáu Ngoại Cương, hơn mười Nội Cương, còn lại là Tụ khí. Những Tụ khí cảnh này là do họ quá yếu kém, không thể gia nhập bất cứ thế lực nào, bởi vậy mới gia nhập vào đây.
"Nhưng vẫn không được." Người thanh niên cơ bắp kia thở dài, nói:
"Hội đối thủ chúng ta, Thanh Sơn hội, giờ đã có hơn năm tên Khai Huyệt cảnh, trong đó có một tên đã mở ra năm huyệt, chiến lực cực cao. Vốn Hội trưởng Khoa còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng giờ cậu ta cũng đã đi, một tháng nữa bang chiến.....chúng ta sẽ bị xóa sổ."
"Bang chiến?"
"Đúng vậy, là bang chiến. Ở thành Nghi An này cứ cách sáu tháng sẽ có bang chiến, kéo dài trong vòng một tháng." Nói rồi anh ta nhìn sáng Ánh Nguyệt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Ánh Nguyệt cũng biết gã khó mở lời, bởi vậy nói thay:
"Bốn tháng trước, bang chiến xảy ra, Thanh Hà hội chúng ta thua liên tiếp hai mươi trận, thắng ba trận, hòa hai trận. Chung cuộc xếp vị trí cuối bảng, bị trừ đi toàn bộ điểm bang chiến. Giờ đây.....chúng ta đã gần như không thể xem là một hội nữa rồi. Nếu ở Bang chiến tiếp theo chúng ta thua thì sẽ bị cưỡng ép giải tán, toàn hội sẽ bị phạt rất nặng."
Hết chương 206