Nam Việt Đế Vương
Chương 220 : Hồn triều kết thúc
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Tuy nhiên những hồn ngọc này dù sao cũng là từ những Ma hồn đó lấy ra, ít nhiều có nguy hiểm. Không hiếm người sử dụng Hồn ngọc tu luyện thì bị phản phệ, Ma tính ẩn chứa bên trong thâm nhập vào Tinh thần hải, khiến họ tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy, mới sinh ra một loại trận pháp, tên là Tinh Luyện Hồn trận, chuyên xử lí đám hồn ngọc này. Mà nói đến đây, ai ai cũng phải cảm thán. Cách đây mấy trăm năm, Chiến tranh thế giới thứ nhất xảy ra. Tây Phương, Đông Phương, Nam Phương, đều bị chiến tranh tàn phá, Linh khí cũng vì vậy mà cạn kiệt. Giữa lúc đó, có một vị đại năng xuất hiện ngăn cản chiến tranh, tái thiết thế giới. Vị này làm ra rất nhiều thứ hỗ trợ thế giới, đặc biệt phải kể đến đó là Chuyển năng trận, thứ trận pháp có thể đem Linh lực, Cương khí, Ma pháp lực, Thái Dương lực, Đại địa Lực, Thủy Lưu lực,..hóa thành năng lượng tinh thuần, giúp giới tu luyện toàn thế giới vượt qua quãng thời gian đó.
Tinh Luyện Hồn trận cũng do vị kia sáng tạo ra, giúp cho các Linh giả võ giả có thể đem Hồn ngọc kia biến thành vật như Linh thạch mà sử dụng.
Trần Phong cũng đã tìm hiểu những chuyện này, bởi vậy thu lấy Hồn ngọc, sau đó liền tiếp tục chém giết Ma hồn.
Kim Cương kiếm khí!
Trần Phong năm ngón tay xòe ra, Kiếm khí bay múa, đối chiến với một Ma hồn. Ma hồn này xét về cấp bậc chắc cũng ngang với Chuyển Linh ngũ, lục chuyển. Tuy nhiên vì thân thể hư ảo, cộng với trí tuệ thấp, lại không biết vận dụng các loại thuật pháp nên thực lực cũng không hề cao đến như vậy.
Điều duy nhất khiến Ma hồn này có sự uy hiếp chính là cây đao trên tay nó. Nhưng mà...
Xoẹt!
Năm luồng Kiếm khí của Trần Phong ngưng tụ lại thành một, cộng thêm Phong hệ Pháp thuật khiến Ma đao lập tức bị chém làm đôi, Ma hồn cũng vì vậy mà tan vỡ, hóa thành một viên Hồn ngọc.
"Đã xong."
Hắn thu lại Kiếm khí, nhìn xung quanh lần nữa. Ma hồn triều đã hoàn toàn bị đẩy lùi, chỉ còn một ít tập trung nơi trung tâm mà thôi. Những vị Linh giả của hai làng cũng đã chuẩn bị rút lui, đương nhiên vẫn rất cẩn thận.
"Đế vương..."
Đột nhiên bên tai Trần Phong vang lên một giọng nói thiếu nữ. Giọng nói này nhẹ nhàng lại êm ái tựa như gió xuân thoảng qua, lay động lòng người.
"Ai vậy?"
Trần Phong lập tức hóa ra Giao Long hình, Kim đỉnh ngưng tụ trên đỉnh đầu, Tinh thần lực trào ra. Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói giữa Hung địa thế này chắc chắn không phải là chuyện thường.
"Ta ở đây, ở đây này."
Trần Phong quay người lại, chỉ thấy nơi xa xa một thiếu nữ dáng vẻ e lệ, trên người mặc một bộ váy xòe, sau lưng là đôi cánh tựa như cánh chim.
"Âu Lạc thần nhãn, mở!"
"Cậu thật sự đến để giúp họ sao?"
"Thật!"
"Vậy thì bỏ đi."
Nguyễn Khánh nhún vai, nói tiếp:
"Cậu dù sao cũng là đệ tử đại phái, bởi vậy tôi cũng nói rằng nên tránh xa nơi đây một chút. Giờ cái gọi là thần vật của hai làng này đã được rất nhiều thế lực chú ý, nghe đồn trong Thanh Long Giang tông, Phượng Hoàng Trung Đô, Thiên Thánh Giáo, Hắc Thủy Trạch cũng muốn thu."
Trần Phong kinh ngạc, không ngờ hắn lại đến đúng lúc như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải nán lại, bởi việc có đốt tre thứ ba này là điều bắt buộc! Nếu không thì không biết đến lúc nào Khoai mới có thể tỉnh lại. Với hắn mà nói thì Khoai đã trở thành một người bạn, người đồng hành cực kì thân thiết. Trần Phong không muốn Khoai tiếp tục phải sống một cách yếu ớt, le lói như vậy nữa.
"Nhưng tôi đã hứa với bọn họ là sẽ giúp làng Vĩnh Xuân, bởi vậy không thể nuốt lời. Mong cậu hiểu cho."
Nguyễn Khánh nghe hắn nói vậy thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, thản nhiên nói:
"Nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không quản nữa. Nhưng tôi thật khuyên một câu, tránh xa vũng nước đục này đi."
Nói xong Nguyễn Khánh liền thu cái ấn trên bàn, sau đó rời đi. Còn Trần Phong thì hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
"Xem ra muốn lấy được đốt tre thứ ba này cũng không hề dễ dàng. Chỉ sợ các cao thủ trẻ tuổi của các đại phái sẽ đến đây, thậm chí là Linh giả! Ta cần phải làm gì đó, nếu không đốt tre sẽ rơi vào tay kẻ khác."
Hắn lấy đũa gắp một ít thức ăn, vừa nhai được một lúc liền mở trừng mắt, khẽ nói:
"Trong thức ăn cũng ẩn chứa Linh khí, năng lượng tinh thuần đến như vậy. Thảo nào người dân Đông Phủ đều là võ giả, dù không luyện tập gì mà ăn những thức ăn này cũng đủ để cơ thể bọn hắn được rèn luyện đến Luyện Khí cảnh rồi."
Tất cả những thứ trên mâm ngày hôm nay đều là Linh thực, được những người nông dân trong làng tập trung chăm sóc, sử dụng các phương pháp đặc biệt để khiến chúng lớn lên. Khi các loại Linh thực trưởng thành thì dân làng được ba phần, còn bảy phần sẽ phải nộp lên các môn phái. Đổi lại họ sẽ có được hạt giống để tiếp tục gieo trồng mùa tiếp theo.
Linh thực hiển nhiên cũng có phân cấp. Linh thực cấp thấp nhất là cấp không, dành cho những người dưới Linh cảnh. Đến Linh cảnh trở đi được phân thành sáu cấp. Nghe đồn Linh thực cấp một khi ăn vào sẽ không khác gì nuốt Linh dịch hạ phẩm, Linh thực cấp hai giống như Linh dịch trung phẩm, Linh thực cấp ba thì ngang với Linh dịch cực phẩm! Bởi vậy trước đây khi Linh khí khan hiếm thì ngoài Hồn ngọc, Linh thực cũng là thứ được các Thế lực lớn cho đệ tử, con cháu sử dụng, bởi hiệu quả nó đem lại thật sự rất tốt.
Hết chương 220