Nam Việt Đế Vương

Chương 234 : Đến lúc quật khởi

Ngày đăng: 13:07 30/04/20


Trần Phong càng nhìn càng si mê, huyết mạch trong cơ thể không tự chủ được mà liên tục vận chuyển, bên trong Tinh thần hải thì dậy sóng, một Âu Lạc Thần nhân được Trần Phong Quan tưởng ra, nay có chút biến ảo, trên đỉnh đầu đội Đế miện, trên thân mặc Đế bào, trông uy nghi vô cùng.



"Đây là con đường..."



Trần Phong siết chặt hai tay, mà lúc này ở thành Nghi An, Việt Vương vốn đang thi triển Vương uy đè ép các thế lực thì cảm thấy Quốc thế đột nhiên dao động mãnh liệt.



"Chuyện gì..."



Ông ta tinh tế cảm nhận, chỉ thấy Quốc thế vốn đang ngưng tụ trên cơ thể mình nay dần dần tan ra, sau đó dịch chuyển ra một hướng khác.



"Ngươi đã xuất hiện sao?" Ánh mắt Việt Vương có chút bi ai, hắn biết rằng cái Đế Vương vị này không ngồi được lâu, từ khi Đế Long mệnh sinh ra.



Tuy nhiên ông ta cũng không ngờ Quốc thế cũng rời bỏ mình, dù sao Việt Vương vẫn là Vương của nước Việt, vậy mà so ra kém một thiếu niên.



"Cũng sắp đến lúc đó rồi."



Việt Vương buồn vô cớ, thu lại Vương uy rồi ngồi xuống, mệt mỏi nói:



"Các vị, cứ tiếp tục đi thôi."



Lúc này Trần Phong cũng cảm nhận được một loại năng lượng kì lạ, vô hình vô chất, chỉ có thể cảm nhận, đang dần dần dung nhập vào cơ thể mình. Đồng thời theo đó hắn cảm thấy bản thân như càng thông minh lên, ngộ tính nhảy vọt, tư chất cũng tăng thêm không ít.



"Quốc thế, ha ha, quả nhiên là Đế Long số mệnh, vậy mà Quốc thế lại tự tìm đến ngươi!"



Khoai cười lớn, hưng phấn bay qua bay lại:



"Chỉ cần có được Đế Vương công thì ngươi sẽ tăng trưởng cực nhanh, chỉ cần mười năm thôi cũng có thể trở thành Dung Linh thậm chí là cao hơn! Đáng tiếc ta trí nhớ không đủ, nếu không có thể cho hắn tạm thời tu luyện Đế Vương công của Hùng Vương!"



Quốc thế, chính là số mệnh, là khí vận, là đại thế của một quốc gia. Quốc gia có mạnh thì Quốc thế mới thịnh, mà nhờ đó muôn dân trăm họ mới có cuộc sống sung sướng. Bản thân bậc Đế Vương sẽ có thể cảm nhận, vận dụng Quốc thế, nhờ nó tu luyện, đồng thời lúc chiến đấu có Quốc thế gia thân thì thực lực sẽ tăng vọt một mảng lớn.



Trần Phong cả người như run lên, trong đầu hắn không ngờ lại xuất hiện ý tưởng nửa đường chặn giết Việt Vương, cướp lấy Cửu Long Đế Vương công! Nhưng khi nghĩ lại thì hắn mới rùng mình, bởi đó là một vị Linh Vương! Dù là Thanh Long Tông chủ cũng không dám so đấu, nói gì đến hắn.



"Như mà ngươi có thể đánh cắp chúng từ con cháu của các Vương Phủ."



Khoai cười nham hiểm, vẽ lên không trung mấy hình ảnh, đó là chân dung của các con cháu công tử tiểu thư đi theo Việt Vương đến Thanh LOng Giang tông.



"Tên này hắn là Chuyển Linh ngũ chuyển, ta và ngươi hợp lực thì có thể người không biết, quỷ không hay làm thịt. Hơn nữa hắn ở trong đám thế hệ trẻ tuổi của Hoàng tộc cũng tính là nhân tài, Cửu Long Đế Vương công của hắn chắc chắn đầy đủ hơn những kẻ khác."



Trần Phong gật đầu, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, tạo ra một nụ cười có phần tà dị. Ngọc Linh ở bên cạnh thấy vậy thì hơi rùng mình, lẩm bẩm:




Ngọc Linh cười khẽ, đột nhiên thấy ánh mắt mang tính bài xích mãnh liệt của Hà My thì ngạc nhiên. Hai người tuy không thân thiết gì nhưng dù sao cũng gặp nhau vài lần, coi như là có quen biết.



"Đã đến lúc vươn lên rồi." Trần Phong cười vang, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm:



"Giờ tôi đã tu thành Chuyển Linh, trong thành Nghi An này cũng tính là cường giả. Lúc này có thể mở rộng thế lực, cướp lấy tài nguyên,...."



Cái này gọi là nước lên thuyền lên, trước đó Trần Phong thực lực thấp, bởi vậy làm việc gì cũng phải kiêng dè, lo trước lo sau. Nhưng nay hắn đã tu đến Chuyển Linh cảnh, thực lực tăng mạnh, theo đó làm việc cũng tự tin hơn rất nhiều.



"Nhưng trước hết, vẫn phải thu Cửu Long Đế Vương công vào tay...."



Trần Phong suy tư, trong đầu dần vạch ra một kế hoạch cực kì tỉ mỉ, sẵn sàng xử lí tên con cháu Việt Vương kia.



Bọn hắn hàn huyên hồi lâu rồi trở về phòng ở. Nguyễn Tân thì vẫn ở trong phòng chế tác các loại bảo vật, tuy nhiên lúc thấy hắn về vẫn chào một cái.



Trần Phong ngồi nghỉ trong phòng, còn Khoai lúc này đã ra khỏi Tinh thần hải, hỗ trợ hắn vẽ lên mấy cái Đồ đằng. Lần này nó làm lâu hơn lần trước, hơn nữa có vẻ rất mệt nhọc.



"Tốt nhất là ngươi nên học về Đồ đằng sau đó tự xăm lên mình đi. Ta vẽ cho ngươi vừa có hại cho ngươi vừa có hại cho ta."



Khoai thở dài, vươn vai uốn lưng, làm như mệt mỏi lắm. Trần Phong cũng biết tên này đang giả bộ nhưng không vạch trần.



"Đến lúc rồi."



Trong cả ngày sau Trần Phong đều đi ra ngoài, tung tích không rõ. Hắn đi kiếm con cháu Hoàng tộc nọ, hắn tên là Nguyễn Thanh Hưng. Tên này cái gì cũng tốt, chẳng qua hơi chút ham gái, thấy gái là hai mắt sáng rực, đầu óc mụ mị.



Trần Phong theo gã từ sáng đến tận tối mịt mới có cơ hội ra tay. Về đêm tầm mười giờ, gã chẳng biết từ nơi nào cua được một thiếu nữ khá xinh đẹp, dắt tay nhau đi ăn uông, sau đó là đến tiết mục mà ai cũng hiểu rõ.



"Thứ lỗi. Ta cũng không muốn làm phiền"



Trần Phong phong bế khí tức, một mắt nhìn lén vào cửa sổ. Lúc này đôi nam nữ đang ôm nhau rất tình từ, quần áo xộc xệch, cách hành động nào đó không xa."



Tinh thần lực hóa kiếm!



Trần Phong dùng một chiêu của vị lão tổ Lạc Long quân này, tức thì tên kia kêu rên một tiếng, đầu óc quay cuồng, suýt nữa ngất lịm. Cùng lúc này Trần Phong vọt vào, một chiêu đánh ngất thiếu nữ nọ, đồng thời xuất ra một đòn như trời giáng vào gáy tên kia, đánh gục gã.



"Xong việc!"



Hết chương 234