Nam Việt Đế Vương
Chương 263 :
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
"Không được!"
Trần Phong kêu thầm, bàn tay lập tức buông ra. Lúc này ý thức lập tức tiến vào Tinh Thần hải, chỉ thấy nơi đây đen kịt một mảnh, Ma khí um tùm, các loại ý niệm tà ác sinh sôi không dứt.
"Cũng giỏi đấy, không ngờ lại có thể thoát khỏi ma lực cám dỗ."
Khoai cười khanh khách, đồng thời búng tay, đem mấy ý niệm tà ác xung quanh xử lí.
Trần Phong lúc này quan tưởng ra Long Tiên Thần Nhân, lập tức vô số tà niệm bị nghiền nát, theo đó hắn bình tĩnh trở lại.
Nhìn thiếu nữ trước mặt thân thể run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại thở dốc khiến hân không khỏi tâm ma nổi lên, đành phải lấy ra một ít thuốc giải cho cô ta.
"Được rồi, ta không muốn làm khó cô. Trong tòa Linh Bảo giới này còn có bao nhiêu người của Phổ Đạo Miếu?"
Trần Hạ Băng sắc mặt lạnh nhạt, im lặng không đáp.
"Không muốn nói?"
Trần Phong cười lạnh, cách không chụp lấy thiếu nữ kia, kiếm khí kề lên cổ cô nàng.
"Được, thả Thanh Vân ra, ta nói."
Cô nàng cắn răng, đáp:
"Có một Huyễn Linh cảnh, năm Chuyển Linh."
"Thật sao?"
Kiếm Khí Trần Phong càng kề gần hơn, sát khí khủng bố khiến thiếu nữ tên Thanh Vân kia tỉnh lại, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Còn có năm tên Chuyển Linh nữa. Lần này là thật, mau thả Thanh Vân ra."
Trần Hạ Băng hiển nhiên sợ Trần Phong điên lên giết thiếu nữ nọ, như vậy cô nàng có lẽ cả đời sẽ tự trách mình.
"Một Huyễn Linh, mười Chuyển Linh, trong đó còn có hai cái Chuyển Linh viên mãn?"
Trần Phong bóp bóp trán, suy nghĩ cách xử lí, một lúc sau mới nói:
"Được rồi, ta tạm tin cô một lần. Bây giờ thì ta sẽ giải cho cô một phần độc, nhưng cô phải đi cùng ta, rõ chưa?"
Trần Hạ Băng nghe vậy liền cúi đầu, cắn chặt bờ môi, rốt cục phải nói:
"Được."
Trần Phong nghe vậy thì thoáng yên tâm, xem ra có thể làm theo kế hoạch. Hắn lấy ra một ít giải dược đưa cho hai người, để họ khôi phục chiến lực Chuyển Linh cảnh, đồng thời nhờ Khoai vẽ một ít phong ấn lên người họ.
"Thế nào thiếu niên, có một vẽ một số loại ấn như nô lệ gì đó, hay là hắc hắc,...loại hình trái tim?"
"Khụ khụ."
Trần Phong nghe nó nói vậy thì không khỏi nghĩ miên man. Trần Hạ Băng cũng là mỹ nữ hiếm thấy, thân phận lại cao, nếu có thể thu làm nô thì quả thật là một sự việc kích thích. Còn thiếu nữ Thanh Vân kia tuy không đẹp bằng nhưng cũng ưa nhìn, nhưng trông điềm đạm đáng yêu, tựa như em gái hàng xóm vậy. Nếu được cả hai thì...khụ khụ.
Trần Phong lúc này mồ hôi đã che kín hai mắt, cố gắng cười.
"Lê Bá Long, đây là chuyện riêng của bọn họ, chúng ta...nên bỏ đi."
Phạm Việt lúc này cũng né tránh, mà Lê Bá Long càng không có nghĩa khí, lập tức chạy vọt đi.
Không khí bế tắc vô cùng.
Trần Phong đắn do hồi lâu rồi quyết định kể lại hết mọi chuyện, đương nhiên những hành động nào đó của hắn thì sẽ không kể ra. Nghe xong thì mọi người mới thả lỏng một chút, mà Ngọc Linh đi lại bên cạnh Trần Hạ Băng, dò hỏi:
"Cậu ta nói thật sao."
"Thật!"
Cô nàng cũng không chối, thẳng thắn nhận lấy.
"Vậy thì hai người phải đi với chúng tôi. Phổ Đạo Miếu còn quá nhiều người trong đây, chúng tôi không thể thả cô ra được."
"Ta hiểu rõ."
Nói rồi cô nàng im lặng, tựa như đã chịu lấy vận mệnh rồi. Mà nhóm Ngọc Linh lúc này cũng thở ra một hơi, nói:
"Như vậy thì tốt, giờ có chút chuyện, mong các cô phối hợp."
"Chuyện gì?"
"Phát hiện bảo tàng của Huyền Linh cảnh Linh Giả."
Nghe đến đây mọi người hai mắt sáng rực lên, dù là Trần Hạ Băng cũng bị thông tin này thu hút, nói:
"Được thôi, nhưng ta muốn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh."
Lúc này trong cơ thể cô nàng vẫn còn không ít Phong khí tán, bởi vậy chiến lực không còn bao nhiêu.
"Không được. Tối đa chỉ cho khôi phục về chiến lực Chuyển Linh viên mãn mà thôi."
Trần Phong bước lên trước, lấy ra một viên đan dược ném cho Trần Hạ Băng.
"Cũng tốt."
Cô nàng tiếp lấy viên đan dược nọ, đem nó nuốt vào. Lập tức khí thế bộc phát mạnh mẽ, thoáng chốc đã vượt qua Trần Phong một khoảng. Hắn lúc này là Chuyển Linh Tam Chuyển, tuy có chiến lực của Chuyển Linh bát chuyển nhưng so Trần Hạ Băng vẫn còn kém không ít.
"Bình tĩnh."
Trần Phong động ý niệm, lập tức một cỗ lực lượng từ trong phong ấn của Khoai bộc phát, khiến cô nàng thực lực tổn hao nhiều, đầu đau nhức, toàn thân mỏi mệt rã rời.
"Ha ha, Khoai này mà đã vẽ ấn ký phong ấn thì Đế cảnh cũng phải ngoan ngoan nghe lời chứ nói gì một đứa tép riu này. Oa ha ha ha..."
Hết chương 263