Nam Việt Đế Vương

Chương 290 : So tài

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


"Kinh nghiệm?" Ngọc Linh lúc này cũng đã hiểu ra, gật gù đáp:



"Thảo nào tự nhiên cậu có ý tốt như vậy, ra là muốn dùng những kẻ này để tăng cường tri thức cho chính bản thân mình."



Những người này có kinh nghiệm không kém gì Trần Phong, tuy nhiên bàn về khả năng vận dụng thì còn kém hắn một khoảng không nhỏ. Bởi vậy mới bị Trần Phong lợi dụng, à không, nói lợi dụng thì hơi quá đáng, dù sao bọn hắn vẫn thu được lợi ích từ điều này, tuy nhiên là không thể nào sánh bằng Trần Phong.



Bởi vì có một người làm gương nên cũng không ai dám che dấu nữa, đều nói ra những gì mình hiểu được, sau đó đối chiếu với những người khác, tìm được cách tốt nhất để vượt qua con đường ánh sáng này.



Càng ngày càng có nhiều người phát hiện nhóm Trần Phong đi được xa hơn hẳn, bởi vậy cũng xin gia nhập. Dù có đôi kẻ nảy ra tư tâm nhưng rất nhanh đã bị đào thải, chỉ còn lại những người thật sự muốn trao đổi tri thức với nhau.



Một trăm bước tiếp theo này đã bị bọn hắn suy diễn ra ba mươi bước, khiến cho một số người dù có thiên phú khá kém cùng ngộ tính thấp vẫn có thể tiếp tục! Thậm chí như Nguyễn Đạt, tên này nghĩ chắc hẳn mình không thể chạm ngưỡng hai trăm bước, nhưng giờ đây đã đi đến hai trăm mười bước, lại được Tế Linh điện ban thưởng nên thực lực càng tăng thêm một bậc, đã đạt đến Ngoại Cương cảnh Hóa Hình kì.



Trần Quân cùng ba vị Hội trưởng của ba bang hội còn lại - Thanh Quang, Hữu Trọng, Minh Nhật, lúc này sắc mặt hơi đổi, lẩm bẩm:



"Bọn hắn lại có thể đi xa đến như vậy? Đùa chúng ta sao?"



Mấy người trong bang hội bọn họ thì cắn răng, nói:



"Nơi đây khảo nghiệm là thực lực cá nhân, đâu phải là hành động tổ đội? Chúng đem những cái mình biết truyền cho người khác, không sợ bọn hắn vượt lên bản thân sao?"



"Đó chính là cái bọn họ hơn." Nguyễn Lâm lộ ra vẻ khâm phục, nói lớn:



"Những người ở đây, có ai muốn đi xa hơn nữa? Muốn chạm chân vào bước thứ ba trăm thì tiến ra đây? Ta sẽ dốc lòng nói ra những cảm ngộ của mình, và các ngươi cũng vậy."



Có mấy người hào hứng tiến lên, nhưng có kẻ rụt rẻ lui lại, tên thì lắc đầu không nói, người thì thản nhiên chắp tay sau lưng không đáp.



"Cái đám người này..." Nguyễn Lâm cười lạnh, hắn biết rõ trong lòng những kẻ này đang nghĩ gì.



Đối lập với cảnh đó, nhóm người quanh Trần Phong ngày càng đông, đã lên đến cả trăm người, ai nấy thảo luận cực kì khí thế, nói cho nơi đây biến thành một vùng thánh địa, biết bao người muốn tiến lại.
"Không được nữa rồi!"



Văn Phúc lúc này cũng sức cạn lực kiệt, sau ót cũng dâng ra Linh Hồn thai, bên trong có một đầu Thủy Long có tám chân, thân tựa thân hổ, đầu rồng, trên lưng có một dãy xương sống nổi lên trông rất hung bạo. Theo hành động của hắn thì tám người còn lại cũng thi triển ra Linh Hồn thai, cố gắng tiến thêm một vài bước nữa.



"Ngọc Linh, nếu không chịu được nữa thì cứ thả Linh Hồn thai ra đi." Trần Phong vừa thở vừa nói, nhưng thiếu nữ chỉ cười nói:



"Ngươi còn chưa thả Linh Hồn thai ra, ta làm sao có thể?"



Ánh mắt thiếu nữ lộ rõ vẻ quật cường, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp khiến cô nàng càng thêm hấp dẫn, một sự hấp dẫn trí mạng.



"A a a."



Một người đột ngột kêu lên thảm thiết, sau đó ngã khỏi con đường ánh sáng này. Hắn đã không thể khống chế nổi Linh lực cùng Cương khí, thậm chí cả thân thể, tinh thần, ý chí cũng mất kiểm soát!



"Cứu hắn. Hơn hai mươi tên nhóc này là hi vọng của tông ta, mất một cái cũng không được!"



Trời cao chậm rãi vỡ ra, theo đó từng bóng người xuất hiện, không ngờ lại là mấy vị Giới Chủ!



Tồn tại cấp Nguyên lão cuối cùng cũng không kìm nổi, đã xuất hiện rồi!



"Lên, tiếp tục đi lên!" Không biết tên nào gào thét, ý chí kiên cường tiếp tục chèo chống bọn hắn tiếp tục tiến lên. Mấy vị Nguyên lão xuất hiện, nói rõ lần Tế Linh này khác xa những lần khác, sẽ là một lần Tế Linh đặc biệt nhất!



Nhưng cuối cùng thì ý chí cũng không thể giúp bọn hắn tiến được bao xa, từng người từng người rơi xuống, nay chỉ còn lại bảy người đạp đến bước thứ sáu trăm năm mươi.



Trần Phong, Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, Lý Tuyết Tâm, Nguyễn Lâm, Trần Quân, Văn Kiên - một vị hội trưởng đứng đầu khu II, cùng với một tên Hội trưởng của một trong bốn hội mạnh nhất thành Nghi An, Hoàng Văn Hồng.



Hết chương 290