Nam Việt Đế Vương

Chương 310 : Tiến về Lạc Long Thánh Thành

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


Thế giới tầng dưới của những Hải Yêu này quả thật tồi tệ, quá mức đói khổ, quá mức loạn lạc, quá mức khắc nghiệt. So với khung cảnh phồn hoa phía trên này thì quả thật là một trời một vực.



Trần Phong trở về phòng, ho khan liên tục không dứt. Sau trận chiến vừa rồi hắn đã hiểu ra nhiều điều, đặc biệt  về việc sử dụng Linh lực để chiến đấu dưới nước. Nguyên bản hắn chỉ có thể phát huy được sáu phần thực nay đã có thể vận dụng đến tám phần, chiến lực đuổi thẳng theo Huyễn Linh cảnh tứ tinh cũng không đùa.



Tuy nhiên vụ nổ lúc nãy không phải chuyện đùa, dù thân thể hắn có mạnh đến mấy cũng không hoàn toàn chống lại được, sóng xung kích thậm chí còn truyền vào nội tạng, khiến hắn bị thương không hề nhẹ.



Hắn lấy ra mấy viên đan dược, chuyên tâm luyện hóa, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn không ít. Lại phí thêm không ít khí lực mới trục xuất được dị chủng Thủy Lực từ trong cơ thể ra. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



"Trần Phong, có phiền không?"



"Mời vào."



Lạc Huyên chậm rãi tiến vào, lại ngó ra ngoài một chút, đến khi không thấy ai mới cẩn thận đóng cửa, nói:



"Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."



"Là về Hoa Mân?"



"Chính xác. Cậu thật sự tinh ý đấy."



Lạc Huyên than nhẹ, lại nói tiếp:



"Xin được đi thẳng vào vấn đề. Tôi, à không, chúng tôi muốn cậu cùng ba người khác bảo vệ Hoa Mân ở trong Thánh Long đài."



Trần Phong híp mắt, đáp lại:



"Cô nàng quan trọng như vậy sao?"



"Rất quan trọng! Thánh Long Đài sau từng ấy năm đã gần như khô cạn. Các vị lão tổ đã phí không ít công sức, rốt cuộc mới khiến cô ấy mang trong mình một tia Thánh Huyết."



"Có tia Thánh Huyết này có thể kích phát Thánh Long đài, để nó một lần nữa trở nên hiệu quả! Nếu không có nó, chỉ sợ Lạc Long tộc sẽ rơi ra khỏi danh sách Hoàng tộc, trở thành một Quý tộc tầm thường mà thôi!"




Lạc Huyên cũng chú ý chuyện này, liền nói:



"Nơi đây là lãnh hải riêng của Thủy Nguyên quốc, những Nhân tộc kia lại dám xuất hiện, không bị đánh chìm mới là lạ."



Đông Hải bao la bát ngát không thấy bến bờ, lấy Long tộc cùng Hải Yêu là không đủ để quản lí hết thảy. Nhân tộc biết rõ điều này mới đạt được hiệp địch, bốn trăm cây số từ đất liền trở ra là của Nhân tộc, còn lại là của Hải Yêu. Đương nhiên cũng có những tuyến đường đặc biệt, trong đó tàu thuyền Nhân tộc được phép đi qua, nhưng buộc phải nộp thuế.



"Chuẩn bị tiến vào dòng Hải Lưu, mọi người chuẩn bị một chút."



Tên điều khiển con Dung Quái này lên tiếng, theo đó từng cây xương sụn chậm rãi mọc lên quanh bọn Trần Phong, giữ chặt lấy bọn hắn.



Ầm ầm



Tiếng nước chảy cuồn cuộn truyền tới, mà theo đó Trần Phong thấy được,  trong biển khơi xuất hiện một dòng nước khổng lồ, tựa như một đầu Thần long đang vẫy người bơi lội. Ở trong đó tốc độ nước chảy phải nhanh gấp hàng chục, thậm chí là trăm lần bên ngoài.



Con Dung Quái này rống lên một tiếng, thân thể nhanh chóng co lại tựa như một viên cầu lao thẳng vào dòng Hải Lưu.



"Nhanh...quá..."



Trần Phong không nhịn được mà hét lên, bởi hắn gần như không thấy được bất kì cảnh vật gì bên ngoài nữa. Tất cả là một màu đen kịt xen lẫn trắng lướt qua mà thôi.



"Nhờ có những dòng Hải Lưu này mà việc di chuyện ở Thánh Hải này dễ dàng hơn rất nhiều."



Diện tích Đông Hải rộng bằng hai cái Đế Quốc gộp lại, bởi vậy nếu chỉ dùng các loại Dung Quái tầm thường để di chuyển thì sẽ rất mất thời gian. Ví như chỉ việc đi hết Tây Hải này thôi cũng phải mất cả mấy tuần, thậm chí là cả tháng!. Nhưng có dòng Hải Lưu thì chỉ rút ngắn lại còn vài ba ngày là đến nơi.



Sau gần một ngày ở trong Dòng Hải Lưu thì cuối cùng bọn hắn cũng tới nơi.



Lạc Long Quốc, Lạc Long Thánh Thành.



Hết chương.