Nam Việt Đế Vương

Chương 326 :

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


Đêm ngày thứ hai.



Lạc Long tộc chọn lấy một ngọn đồi cao cao làm đại bản doanh, lúc này đã có hơn trăm người tụ tập lại với nhau. Bọn hắn đánh trận ròng rã một ngày trời, cùng đám Long Tinh kia đại chiến một trận, lại đồng thời vây công con Long Tinh Bát cấp, nhưng không ngờ lại để nó chạy mất!



"Cũng may là chúng ta đạt được không ít Long Tinh trong mạch khoáng, đủ để cho mỗi người đạt được Tôn Long tẩy lễ."



Lạc Điền Không nâng bầu rượu lên mà tu ừng ực, chốc chốc lại cười ha hả.



Xung quanh là mười mấy tên thiếu niên Long tộc khác cũng chè chén sảng khoái, bọn hắn uống một thứ gọi là Long tửu, là do hàng chục loại nguyên liệu ủ kĩ, lại đặt ở nơi có Long khí hùng hậu mà thành. Uống vào một hơi sẽ kích thích thẳng vào huyết mạch, khiến cơ thể cùng tinh thần vô cùng sảng khoái.



Trần Phong không quen điều này, bởi vậy chỉ ăn uống một ít cho có lệ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.



"Sao thế, không quen với văn hóa Long tộc à??" Lạc Hoa Mân cười hì hì, chạy lẽo đẽo theo sau hắn.



"Cũng có phần đúng. Còn cô thì sao? Đi ra đây làm gì?"



"Nơi đó toàn một đám ăn thùng uống vại, thiếu nữ tinh tế như ta ở đó để mà chết à?"



Lạc Hoa Mân sóng vai cùng hắn mà đi, lại nói:



"Trần Phong này..."



"Sao vậy?"



"Nếu ta có một ngày chết đi thì sao?"



Trần Phong cười rộ, đáp:



"Thế thì chắc nhiều người sẽ vui mừng lắm đây."



"Vậy à..."



Thiếu nữ hơi cúi thấp đầu, sau đó nở nụ cười đầy gượng gạo, khiến Trần Phong lập tức nhận ra có chuyện gì đó không đúng, bèn nói:



"Mà cô làm sao chết được. Có cao thủ như ta ở bên thì muốn chết còn khó hơn lên trời nữa là."



Lạc Hoa Mân ngước mắt lên nhìn hắn, sau trong con mắt lộ ra sự vui vẻ, cười nói:




"Đúng thế."



Cái đầu khổng lồ của con Long Tinh khẽ động, nâng cô nàng về phía hắn, chậm rãi nói:



"Ta muốn cùng ngươi trừ khử Ngao Hoàng!"



"Trừ khử Ngao Hoàng? Không phải là năm chúng ta đã kết thành đồng minh sao?"



"Những người kia không được! Chỉ ngày mai thôi, ngươi sẽ hiểu! Hiểu rất rõ."



Thân hình Thanh Vân khẽ du động, hóa thành một làn sương, thoáng chốc đã biến mất, chỉ còn sót lại âm thanh yểu điệu dễ thương:



"Đám người Ngao Thị cũng sắp đến đây rồi, ngươi mau rời đi là hơn.!"



Trần Phong nghiên tai nghe ngóng, quả nhiên nơi xa xa vọng lại từng tiếng gió rít gào, còn kèm theo tiếng Long ngâm, hiển nhiên có cao thủ trẻ tuổi của Long tộc đang chạy tới.



Hắn biết vậy bèn ngưng tụ ra một viên Đại Hỏa cầu, đốt cháy hết thảy chiến trường xung quanh rồi mới bỏ đi. Chỉ lát sau đã có tới bảy tám tên Long tộc chạy tới, đứng đầu là Ngao Kim Luân.



"Ta ngửi thấy mùi của con Long Tinh Bát cấp kia, tuy nhiên..."



Gã nhìn toàn cảnh, chỉ thấy nơi đây lửa cháy rừng rực, không khỏi nhíu mày, nói tiếp:



"Nó đã chiến đấu với kẻ nào đó, và khả năng cao đã bị bắt đi. Đồng Lâm Sơn, ngươi nghĩ sao?"



Hai cái đầu của Đồng Lâm Sơn đung đưa, đáp:



"Kẻ kia rất mạnh, chắc chắn chiến lực phải ở trong top mười."



Ngao Kim Luân gật đầu đồng ý, đang định nói tiếp thì cảm giác một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống, không khỏi khàn giọng, nói:



"Không thể nào là hắn."



Gã ngước lên nhìn, chỉ thấy nơi đó có một tên thiếu niên Long tộc đạp không mà tới, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.



Hết chương