Nam Việt Đế Vương

Chương 341 : Luyện thần nhãn thì sẽ làm gì đầu tiên?

Ngày đăng: 23:03 07/03/21


Tên thủ lĩnh thấy vậy thì vẻ mặt càng thêm âm trầm, trong tay hóa ra một thanh Linh kiếm, xoẹt một tiếng, Kiếm quang rực sáng cả một góc, phút chốc đã đến bên người Trần Phong.



"Ngươi định kêu la đến khi nào? Chấp sự cùng giáo viên quanh đây đã bị mời đi, ngươi không bộc lộ ra toàn lực là muốn chết sao?



Trần Phong nghe vậy thì cười lạnh, nhún người nhảy về phía sau, hét lên:



"Cứu mạng!"



Lúc này trong Dược Viện cũng có mấy chục người chạy ra, trong đó Hoàng Thùy Anh cũng xuất hiện, lập tức chạy tới:



"Dừng tay! Sao các ngươi dám ra tay ở đây chứ?"



Tên thủ lĩnh kia sắc mặt càng âm trầm, lập tức vung tay, một đạo kình lực đẩy ra, chấn bay Hoàng Thùy Anh, sau đó lại dốc toàn lực, Kiếm quang tựa như sông lớn ập tới, bao vây bốn phía.



"Giang Thủy Kiếm trận!" Tên kia quát lên, Kiếm quang ngưng tụ, hóa thành một tòa Kiếm trận, mà trung tâm chính là Trần Phong.



Kim Vũ kiếm trận!



Trần Phong kết ấn, quanh thân hiện ra từ mảnh kiếm khí nhỏ như ngón tay, sắc bén vô địch, khiến Kiếm quang của tên kia vừa tiến vào thì đã bị chém nát. Gã thấy vậy thì hơi chút giật mình, đang định dùng đến toàn lực thì đột nhiên cảm thấy rùng mình, bởi sau ót hắn từ khi nào đã có thêm một con Thanh Long đang giương nanh múa vuốt. Hắn còn nhìn thấy con Thanh Long này bờm trắng, râu trắng, trông rất quen mắt.



"Nguyễn...Giang...Long..." Gã khó khăn lắm mới quay đầu lại được, chỉ thấy nơi xa, một thanh niên xách theo một thanh trường thương đang rảo bước trên đường. Ánh mắt gã lập tức ảm đạm, bởi bất cứ thiên tài nào trong Thanh Long Giang tông khi tu luyện thành Chân Linh cảnh đều cảm giác được trên đầu luôn có một tuyệt thế thiên tài, không thể vượt qua, không thể sánh bằng, chỉ có thể ngưỡng vọng.



Nguyễn Giang Long



Hắn là một truyền kì, năm nay hai lăm hai sáu tuổi, ở cái tuổi mà nhiều kẻ còn phấn đấu tu thành Huyễn Linh cảnh, thì hắn đã bước vào Huyền Linh cảnh, có thể đảm đương được một chi nhánh của Thanh Long Giang tông.



Thành tựu của hắn, thật khiến cho biết bao người phải nể trọng, thậm chí ganh ghét, đố kị.





Đông Sơn lúc này đang tinh chỉnh một ít Linh văn trong Linh Hải Trần Phong, nghe vậy thì liền nói:



"Chuyện này theo ta biết, xảy ra chừng hơn một vạn năm ngàn năm trước. Thời điểm đó thời đại Thượng Cổ vừa đi qua, nhân loại bước vào thời đại Trung Cổ. Hai chúng ta lúc đó cũng bị trấn áp, đến khi thoát ra thì Nguyên Đạo đã biến mất, hệ thống tu luyện trên toàn Huyền Thiên Đại thế giới rối loạn."



"Nhưng đại kiếp năm xưa, Nguyên Đạo Đạo Chủ độ không qua."



"Nhưng theo lời các ngươi nói thì hắn vẫn còn sống. Hừm, thú vị. Thế tên Nguyên Đạo Đạo Chủ này từ đâu lòi ra? Là kẻ vạn năm trước may mắn sống sót, hay kẻ nào nhận được truyền thừa? Hoặc kẻ nào đó giả mạo?"



Đông Sơn tự nhủ một mình, nhưng âm thanh rất lớn, thành ra không khác gì đang kể chuyện cho bọn hắn.



Trần Phong cảm giác chuyện này quá cao siêu rồi, bởi vậy không quan tâm nữa, chú tâm vào tu luyện. Hắn hấp thu Linh khí đã đầy đủ, giờ đây Linh lực hùng hậu, bắt đầu rơi vào hai con mắt, hóa thành từng đạo Nguyên văn.



Từ trước đến nay Âu Lạc Thần nhãn của hắn đều chỉ dựa vào khí huyết để khởi động, không có hệ thống, bởi vậy uy lực rất thấp. Nhưng lần này có Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển, hắn có thể rèn luyện Thần nhãn lên tầm cao mới!



Âu Lạc Thần Nhãn là sự kết hợp của Long nhãn và Tiên Nhãn, tu đến tối cực có thể nhìn thấu Chín tầng không gian, xuyên qua Linh Bảo giới, xem thấu đạo pháp, hóa thành Thần quang giết địch!



Hai mắt hắn giờ đây biến đổi, càng mở rộng ra, hóa thành như Long nhãn lại như Tiên nhãn. Mà cũng theo đó, Trần Phong cảm giác thị lực bản thân tăng mạnh, thậm chí nhìn xuyên cánh cửa, thấy được nơi xa xa, một thiếu nữ trẻ tuổi đang ngâm mình trong một hồ nước nóng. Thân hình mĩ diệu ấy hiện ra mờ mờ ảo ảo, khiến Trần Phong chút nữa phun máu mũi.



"Là ai đang theo dõi ta?"



Thiếu nữ quát lớn, hai tay kết ấn, hóa thành Thanh Giang bao phủ cơ thể, đồng thời cảm ứng, định truy ngược kẻ theo dõi mình!



"Này, mau thu lại!" Khoai gõ đầu Trần Phong một cái, khiến hắn nhanh chóng tỉnh lại, khuôn mặt dần đỏ lên.



Cảnh đẹp, không nỡ ngừng lại!



"Hư hỏng, hư hỏng!" Khoai chậc lưỡi, lại gõ hắn mấy cái.



Còn ở nơi xa xa, thiếu nữ nọ cau mày, bởi nàng mới cảm ứng được đại khái vị trí kẻ nhìn trộm thì hắn đã biến mất không một dấu vết.



Hết chương